Thứ Tư, 31 tháng 1, 2018
NỬA ĐƯỜNG YÊU ..
Trách con tạo khéo vô tình
Giết đời cô liễu một mình lẻ loi
Thế gian trêu ghẹo khóc cười
Năm canh sáu khắc rã rời nhớ ai
Duyên đời phủ kiếp trang đài
Thuyền tình lạc lối lệ dài từng canh
Gối mềm ướt thắm hóa thành
Đôi uyên ương mộng hồng xanh tím vàng
Đêm thâu tỉnh giấc trở trăn
Lẻ đôi gối chiếc lệ chan đầm đìa
Trời xanh thấu hiểu cho kia
Đồi hoang cô quạnh mộ bia tiêu điều
Nửa đường gãy gánh đường yêu
Thì thôi gửi lại những điều xưa kia
01.02.2018
Thơ: Giang Hoa
TIẾNG QUẠ NỬA KHUA
Canh ba trăng lặn phía đồi
Giữa đêm sương phủ ngập trời bủa vây
Chuông chùa vẳng vọng ngân dài
Tâm tư quyện lẫn gối hài trở trăn
Ngoài kia quạ gọi bất an
Hồn se ướt lạnh đôi hàng lệ tuôn
Bên song ngọn nến run run
Rớt làn nước mắt nỗi buồn từ đâu
Thuyền ai rẽ bến giữa thâu
Âm vang mái đẩy tiếng sầu oán ai
Mở trang nhật ký thở dài
Viết thêm niệm khúc bút vài dòng ghi
Trầm tư trải hết những gì
Mực chưa ráo ngữ tứ thi đã dừng
Nét run hóa lệ rưng rưng
Cửa then khép lại nỗi buồn lặn sâu
31.01.2018
Thơ: Giang Hoa
ĐÀ NẴNG QUÊ TÔI !
Đến Đà Nẵng rừng thông bát ngát
Có núi non biển bạt ngàn xanh
Rồng phun lửa thác vỗ gành
Sương lồng đỉnh núi Ngũ Hành Quan Âm
Đứng trên biển ì ầm sóng vỗ
Từng con thuyền hớn hở ra khơi
Xa xa cánh én tung trời
Xuyên qua cánh đảo là nơi Sơn Trà
Trên ngọn núi chiều tà rơi bóng
Dưới chân đồi khoảng rộng nhà cao
Nhìn ra bốn phía cây cầu
Hàn Giang gợn sóng một màu bạc trong
Núi đứng trọn trong lòng thành phố
Chín cây cầu cửa ngõ đôi bờ
Bên nầy con phố mộng mơ
Bên kia cảnh vật nên thơ hữu tình
Đi dọc phố lung linh đèn đỏ
Qua trung tâm là chỗ bán buôn
Người người nô nức trên đường
Cảnh quan sầm uất đang vươn từng ngày
Mời bạn đến nơi nầy tỏa sáng
Dân phố thành quý bạn đón chào
Nụ cười mến khách nghĩa trao
Dệt câu đối ẩm khơi trào ngữ ân ..
25.01.2018
Thơ: Giang Hoa
NGỠ NGÀNG XUÂN
Mai vàng nở rộ ấm mùa xuân
Vỡ mảnh làn sương giọt xuống dần
Lặng lẽ nghe hồn dâng sắc khởi
Mơ màng gảy phím dạo đàn ngân
Thuyền như trở bến Hàn San Tự
Khách lỡ về sông Thủy nguyệt Tần
Phía ngõ hoa rừng chen cỏ dại
Ngơ ngàng gót liễu chạm ngoài sân
ĐẢO VẬN:
NHỚ TIẾT XUÂN
Lá rụng rơi đầy ở ngõ sân
Mùa đông trở lại nhớ bên Tần
Bao ngày vẫn tiếc lo vễ học
Thuở trước đang làm mãi đợi ngân
Kỷ niệm đìu hiu tình đã hết
Thời gian vắng vẻ nghĩa trôi dần
Sao mà viễn xứ trông mòn mỏi
Cũng bởi xa nhà mộng tiết xuân
30.01.2018
Thơ: Giang Hoa
BỖNG DƯNG ..
Bỗng dưng lại khóc nửa đêm
Trở trăn bên đó ướt mềm gối đơn
Biết rằng trăng cũng biết hờn
Mà sao người ấy vẫn còn lặng câm
Từng đêm lệ đổ âm thầm
Nhịp xa vọng đổ tiếng ngân chuông chùa
Trăng sầu gió lộng song thưa
Hờn ai gối lẻ tuyết lùa qua song
Còn đâu một cánh thiệp hồng
Chiều xưa ngóng đợi bờ sông một mình
Con đò lỡ chở mối tình
Đêm chờ ngọn nến lung linh bên rèm
Bỗng dưng bóng đổ trước thềm
Gót chân nhẹ bước êm đềm như xưa
Tim hờn lệ nhỏ gối thưa
Hồn như tựa ánh trăng đùa ghẹo mây
31.01.2018
Thơ: Giang Hoa
Thứ Ba, 30 tháng 1, 2018
Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2018
NGƯỜI ĐÀN BÀ
Người đàn bà đi nhặt ánh hoàng hôn
Ngồi lặng lẽ đếm từng hòn đá cuội
Ánh vàng úa héo buồn lòng rũ rượi
Nắng chiều buông hồn thấy tủi vật vờ
Có người đàn bà đi nhặt ước mơ
Để nhan sắc úa mờ theo năm tháng
Rồi mộng mị mơ màng nhìn ánh rạng
Tắt sau đồi ẩn khuất bóng trời mây
Người đàn bà từng năm tháng héo gầy
Mòn mỏi đợi theo ngày nầy năm trước
Mà mơ mộng thời gian quay trở ngược
Đã bao lần vẫn ước được nụ hôn
Người đàn bà lỡ đi nhặt hoàng hôn
Trăng vỡ vụn mỏi mòn trong chờ đợi
Giữa tĩnh mịch ánh chiều xa vời vợi
Nhan sắc tàn héo hắt gợi chiều xưa
Người đàn bà góp nhặt từng hạt mưa
Của cuối ngày bên song thưa quạnh quẽ
Đếm từng giọt từng giọt rơi nhè nhẹ
Rớt vào lòng khe khẽ tiếng vọng đêm
Người đàn bà dần mòn bên cửa rèm
Thời gian đếm dịu êm qua song cửa
Rồi hờ hững đợi trăng rơi một nửa
Rớt từng mảnh ngập ngụa giữa trùng thâu ..
27.01.2018
Thơ: Giang Hoa
Thứ Năm, 25 tháng 1, 2018
BÓNG HOÀNG HÔN ...
"Núi Ngự Bình trước tròn sau méo
Sông An Cựu nắng đục mưa trong "
NÚI nằm giữa phố cạnh hồn sông
NGỰ đỉnh nhìn lên gió đảo bồng
BÌNH chắn ngang thành / trên tuế nguyệt
TRƯỚC nghìn hướng / cửa đến bờ đông
TRÒN trăng biển lặn / nên giờ ảo
SAU khi tím / trở ánh dương hồng
MÉO bóng chiều thôn chìm ráng hạ
SÔNG AN CỰU NẮNG ĐỤC MƯA TRONG
25.01.2017
Thơ: Giang Hoa
Thứ Tư, 24 tháng 1, 2018
DẠO XUÂN
Mai vàng trổ nụ giữa miền quê
Dạo cảnh hồn say dõi lối về
Những tháng hoài lưu cài tuổi mộng
Bao ngày mãi nhớ đọng thềm mê
Lời trao giữ hẹn tròn câu ước
Ý gửi còn ươm vẹn chữ thề
Để trọn niềm yêu nồng nghĩa áí
Gom lòng khuất ẩn dệt tình thê
24.01.2016
Thơ: Giang Hoa
EM LÀ ..
Em là giọt nước loang ngà
Nhấp nhô gợn sóng mượt mà dịu êm
Em là ngọn gió thân mềm
Trăng soi rọi xuống êm đềm thiết tha
Gối đầu trên ngọn phù sa
Trăng suông chiếu lẫn ánh tà rụng rơi
Nét huyền duyên dáng rạng ngời
Anh khuê đài cát khóe môi địu đàng
Trăm cài yếm đỏ nơ vàng
Như cô tấm nhỏ dịu dàng thướt tha
Em là cổ tích bước ra
Như trăng khoe nhụy dưới tà ngày thu
Sắc hương tỏa rực không mờ
Trêu chi tạo hóa ngẩn ngơ cõi lòng
Mặt tươi như búp sen hồng
Thân ngà ngọc tựa như bông nở đài
Lầu son mặc khách mấy ai
Nhìn em e ấp nhụy cài bên song
Chờ người quân tử ý đồng
Em trao duyên mộng gối hồng chỉ tơ
24.01.2018
Thơ: Giang Hoa
Thứ Ba, 23 tháng 1, 2018
XUÂN MUỘN ..
Này anh yêu đôi ta dệt mặn nồng
Mình phủi hết nỗi lòng vơi khổ ải
Tay nhau nắm cùng vượt bao trở ngại
Cuối chân trời ta lại dệt tương lai
Nhớ thời xưa em còn tuổi trâm cài
Đôi ta hẹn ngày kia nên duyên nợ
Rồi vụt mất theo dòng đời trăn trở
Ai chia rẽ kẻ lỡ bước qua thuyền
Đời hững hờ vùi giập cánh đỗ quyên
Thân phận liễu nợ duyên chưa hoàn trả
Nơi lữ thứ em chịu nhiều nghiệt ngã
Biết cùng ai nơi đất lạ quê người
Rồi một ngày anh đón với nụ cười
Bỏ tất cả quay về nơi xưa cũ
Bình minh sáng rọi vào tâm áng ngự
Giữa hồn trăng níu giữ chút duyên còn
Ta dìu nhau đi hết con đường mòn
Tuổi xuân xanh nét son lỡ đánh mất
Giờ sưởi ấm tình nồng hương ngọt mật
Vẹn duyên tròn ngây ngất nỗi niềm yêu ..
24.01.2018
Thơ: Giang Hoa
KỂ CHUYỆN XƯA
* Ngũ độ - Cô nhạn nhập quần
Vẫn nhớ vui buồn của chuyện xưa
Nên ngồi kể mãi đến giao thừa
Chờ qua điểm giữa mừng năm mới
Trở lại sân ngoài thấy ngõ thưa
Kẻ rẽ ra đường xem hái lộc
Người đi ngắm cảnh quẹo sang chùa
Tưng bừng phố cổ làng thôn rộn
Lặng lẽ trăng buồn trốn lẩn đâu
08.01.2018
Thơ: Giang Hoa
VÌ EM ..
Quay về chốn cũ hẹn cùng em
Vẫn buổi về khuya lệ thắm rèm
Lữ thứ nơi người sâu mắt mỏi
Quê nhà cửa mộng ấm tình êm
Nhiều khi nhớ mẹ nhìn con trẻ
Những lúc buồn tâm cảm dạ mềm
Bởi lỗi từ đâu chờ trở lại
Anh còn khắc khoải mãi từng đêm
Anh còn khắc khoải mãi từng đêm
Cảnh vật buồn hiu gối rũ mềm
Ước buổi tương phùng say nghĩa mặn
Mơ ngày tái ngộ tỏa tình êm
Nhìn trăng vọng cảnh vờn theo sóng
Mở ngõ vào trong đứng tựa rèm
Cảm ái yêu hờn bao giận dỗi
Nên giờ bậu hứa sẽ vì em ..
23.01.2018
Thơ: Giang Hoa
Dịch:
FOR YOU
Go back to the old place with you
Stay the night off the curtain
The place where the deceased tired
Habitat dream home peace
Many times I miss you look at my children
Sad, soft feelings
By mistake where to wait back
He was still alive every night
He was still alive every night
The sad look of the soft pillow
It is expected to share the salty sense
Dream of re-emitting peace quiet
Looking at the moon with the wave
Open the door in the curtain stand
Love how much love how angry
So promise time for you ..
23.01.2018
Poetry: Giang Hoa
MỘ TRƠ ..
Hương trầm khói tỏa một đường tơ
Gió quyện vào mây thả hững hờ
Viễn cảnh xa rồi luôn đọng nhớ
Sâu lòng quạnh quá vẫn hoài mơ
Tình em thổn thức trăng vàng võ
Ngõ ái đìu hiu cảnh mập mờ
Cõi lạnh xương tàn hoa cỏ úa
Ngơ nhìn mộ vắng mảnh hồn trơ
21.01.2018
Thơ: Giang Hoa
Dịch:
MONSTER ..
Smell of smoke drifted a silk line
The wind swirled in the clouds
Far outlook and always remember
Deep hearted still too dreaming
I love to sob gold moon
Alas, the sight is dim
The cold bones blossom in the grass
Look at the empty grave innocent soul
21.01.2018
Poetry: Giang Hoa
XUÂN CHỜ ...
Mây trời xám xịt bỗng hừng lên
Trở lại làng thôn đến giữa đền
Mở ngõ hoa đào giăng nhánh nụ
Ngơ làn sắc nhụy nở đài sen
Lòng say ngắm cảnh se đường mộng
Biển gợn lồng trăng ngỡ ánh đèn
Gió đổ sương mờ đêm lạnh lẽo
Xuân chờ én liệng giữa hồn len ...
23.01.2017
Thơ: Giang Hoa
Dịch:
STRAIGHT ...
The gray sky suddenly rose
Back to the village to the temple
Open the alley flower peach bud
Ignoring the color of the ovary
Drunk watching the scene dream road
The moon crashing into the moonlight
The wind shone cold mist
Spring to swallow nest between the soul ...
23.01.2017
Poetry: Giang Hoa
Thứ Hai, 22 tháng 1, 2018
CẠN NỖI BUỒN
Đối ẩm cùng ta cạn ngữ bầu
Cơn buồn bất tận nghĩa gì đâu
Chìm theo chén tủi đêm từ biệt
Gửi lại tình thâm bóng lữ sầu
Chết cả tim trào trong nỗi hận
Rơi đầy trái mộng giữa niềm sâu
Người ơi thấu hiểu lòng ai đã ..
Cõi vắng giờ đây chỉ nguyện cầu
23.01.2018
Thơ: Giang Hoa
Dịch:
SUCCESSFUL
We are wet with the language
What is the endless sadness?
Followed by the cup of the night farewell
Send back the shadow melancholy
Death in the heart of anger
Filling the dream between the depths
Oh, who knows?
The desert is now praying only
23.01.2018
Poetry: Giang Hoa
Chủ Nhật, 21 tháng 1, 2018
MỘT CHIỀU THU ..
Ngày anh đến nắng đổ rớt bên thềm
Ngọn gió đùa đung đưa êm đềm quá
Lá rơi vàng để hồn em nghiêng ngã
Một kỷ niệm oằn vào dạ khắc sâu
Ngày anh đến tình đầu em vẫn giữ
Nụ hôn xưa mãi chiếm ngự cõi lòng
Hương ngạt ngào còn thoang thoảng bên trong
Gió cuộn quyện thơm nồng bay lan tỏa
Ngày anh đến bầu trời xanh biếc lạ
Trăm hoa đùa ngàn lá lửng lờ bay
Tình yêu anh vạn sắc rực phơi bày
Trong góc nhỏ hồn say sưa thầm hỏi
Ngày anh đến lòng em như trẩy hội
Bướm ong đùa vạn vật hóa mùa xuân
Buồng tim em bối rối nhịp không dừng
Em e thẹn môi ngập ngừng thỏ thẻ
Chuyện chúng mình lặng lẽ nhốt vào tim
Thoảng một chốc nỗi niềm không chế ngự
Em hồn nhiên vô tư lự nhận chìm
Để hương yêu êm đềm rơi vụt mất
Rồi từ đó chúng mình duyên nhòa nhạt
Vạn nẻo đường phiêu bạt không có tên
Bỗng một ngày tiếng súng nổ vang rền
Thân ngã xuống đi tìm anh nhận xác
Tim đau thắt nhòa nhạt bên hàng mộ
Giữa hàng dương chỉ có tiếng thông reo
Gió rì rào mênh mang âm hưởng yêu
Gửi xuống mộ một chiều thu buồn bã
21.01.2018
Thơ: Giang Hoa
Dịch:
ONE COLLECTION ..
The day he went to the sun down the terrace
The wind of the joke swayed so smoothly
Leaves fall gold to your soul tilted fall
A celebration of the buckwheat on the horns
On the first love you still hold
The old kiss forever occupied the heart
Stinky foggy inside
Wind winds scattered aromatic flying spread
On a strange blue sky
Hundreds of flowers jokingly flushed
His love is brilliant colors exposed
In the corner of the soul asked drunk
The day I came to my heart as a party
Butterflies play volleyball in spring
My heart is puzzled by the beat
She shrugged her lips hesitantly
That we quietly locked in the heart
After a moment of no restraint
I innocent carelessly submerged
To fall peacefully falling fallen
From then on, we faded away
The streets of the road can not be named
Suddenly a gun shot burst out loud
The body fell down to find him received the body
Heart pain in the grave
In the middle of the ocean, there is only pine
The wind is full of love
Send a sad afternoon to the grave
21.01.2018
Poetry: Giang Hoa
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)