*
LẶNG LẼ ...
Chiều nghe lặng lẽ bước chân gầy
Cõi tạm rêu tình phủ kín thây
Lữ khách qua đò gieo quẻ mộng
Hồng nhan vướng bẫy lụy si vầy
Thương người ý dại ngày mê sảng
Mến kẻ lòng hoang buổi vọng ngây
Đã hẹn phùng lai thời chẳng đến
Hồn lay khẽ tiếng dạ khơi đầy
*******************************************************
Niềm vui thường đến rất âm thầm với con người và ra đi không lời giã biệt. Ra đi một cách lặng lẽ, gieo bao nỗi khổ sầu cho lòng người.
Niềm vui thường đến rất âm thầm với con người và ra đi không lời giã biệt. Ra đi một cách lặng lẽ, gieo bao nỗi khổ sầu cho lòng người.
Đọc bài thơ LẶNG LẼ của tác giả Giang Hoa ta thấy cảm thương cho một kiếp hồng nhan lỡ phận với đôi chân yếu đuối, những bước chân âm thầm, độc hành trên đường đời mờ mịt vẫy đầy cạm bẫy gai chông.
Chiều nghe lặng lẽ bước chân gầy.
Cõi tạm rêu tình phủ kín thây.
Cõi tạm rêu tình phủ kín thây.
Ta bỗng nghe lòng mênh mang trĩu buồn, thương xót. Trong cõi đời tạm bợ nầy ai cũng có tình yêu đề sống. Khi yêu mà không được người yêu quan tâm, chăm lo vun vén yêu thương để xây dựng hạnh phúc một tình yêu lợt lạt, mờ phai, bị lãng quên hay bỏ rơi. Tình yêu để rong rêu phủ mọc trùm lên phải chăng trải qua ngày tháng năm dài tình yêu bị chìm sâu chôn lắp dưới dòng thời gian để phát sinh ra thứ rêu tình ái mà tác giả đã nhân hóa nói đến. Lớp rêu tình phủ kín tâm hồn và thể xác làm mờ lu...tan nát hạnh phúc lứa đôi. Vì lý do sao vậy?
Lữ khách qua đò gieo quẻ mộng.
Hồng nhan vướng bẫy lụy si vầy.
Hồng nhan vướng bẫy lụy si vầy.
Lữ khách qua đò...gieo quẻ mộng. Người sang sông cầu duyên mới. Khách má hồng lỡ phận hồng nhan vướng tình, lụy khổ sa lưới ái tình là đắm vùi trong si mê cuồng dại để ngày đêm mộng mị gọi tên chàng trong con mơ ngủ mớ.!?.
Thương người ý dại ngày mê sàng.
Mến kẻ lòng hoang buổi vọng ngây.
Mến kẻ lòng hoang buổi vọng ngây.
Hai câu nầy phải chăng tự mai mỉa, tự trách mình đã ngu ngơ dại dột đáng thương mến tội nghiêp! ?.
Khờ dại ôm mối tình si...mòn mỏi khắc khoải vọng trông.
Thật xót xa cho hồng nhan lỡ phận tuyệt vong ôm khối tình si lòng luôn hoài tưởng chờ ngày tương phùng hội ngộ châu về hiệp phố thế nhưng người xưa không lai đáo để tim sầu thêm nặng thương đau trong mỏi mòn đầy vơi đau khổ. Ta nghe tiếng thở dài tiếng than khe khẽ áo não buồn thương.!...
Đã hẹn phùng lai thời chẳng đến.
Hồn lay khẽ tiếng dạ khơi đầy....
Hồn lay khẽ tiếng dạ khơi đầy....
Thơ hay, ý thơ buồn sâu lắng, xin được chia sẽ nỗi niềm cùng tác giả.
Phạm Văn Niêm
*********************************
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét