CHIỀU XUÂN
Ngơ ngàng một thoáng tuổi chiều xuân
Ngẩn lại tình duyên đã có phần
Giữa chốn phồn hoa toàn lụn ảo
Bên vườn bến mộng tủi sầu phân
Buồn đau thuở trước mà nguôi lạnh
Khổ cực ngày sau cũng bớt dần
Thời gian cảnh sống đâu là mãi
Nên giờ cõi giác ta thời ngộ
Bởi thế ta bà ngõ tựa thân
08.08.2017
Thơ: Giang Hoa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét