Thứ Hai, 12 tháng 5, 2025

 





CHIA SẼ CÙNG TÁC GIẢ GIANG HOA TỪ BÀI THƠ “Duyên Cớ Chi

DUYÊN CỚ CHI..

Mần răng hẹn tui về chi bên nớ
Để bi chừ qua sông lỡ chuyến đò
Giận hờn chi đến nỗi trời đổ mưa
Chiều ni nhớ răng tui ưa khóc quá

Bồn chồn dạ xót xa buồn chi lạ
Nhớ người ta nhớ cả Mạ ngày xưa 
Cứ hay rày đứng ngoài nớ vắng khuya 
Lúc trăng ló khi chuông chùa vang vẳng

Nhớ chưa hỉ răng chừ người quên bẵng 
Chừ tui buồn hụt hẫng có biết khôn
Nhớ bóng xưa lòng dạ như mất hồn
Thương chi lạ chờ mong rồi mộng mị

Xưa dại khờ phải lụy chuyến đò ngang 
Chừ hụt hẫng lang thang trên phố cũ
Chân khập khễnh kéo lê về bến Ngự
Nhìn màu chiều úa rủ sắc vàng loang

Nì lạ rứa buồn hoang tàn quá đỗi
Nơi chỗ xưa nguồn cội của tình yêu 
Phượng xác xơ cảnh vật tím tiêu điều
Bèo trôi lạc ngược gió xuôi đường mộng

Bên ni bờ đứng ngóng bên tê sông 
Nơi hàng giậu Mạ trồng ngăn chia lối
Nhớ khôn hỉ .. đôi lần hai đứa dỗi
Người nhìn tui xin lỗi dù khôn sai

Chừ mần răng tui tìm ai ngỏ bày
Mô tàn nhẫn đắng cay chi lạ rứa
Ni với nớ bên tê mần răng dựa
Duyên cớ chi đã hứa khôn giữ lời
12.03.2021

Biết rất ít về Huế, lần đầu Huế níu chân nhỏ loang vệt mực tím với vài phút cùng cô bạn gái bán bún bò ở ga Huế, hai mươi mấy năm sau có nguyên một buổi tối,lang thang dọc bờ sông Hương nghe ríu rít tiếng ai thoảng trên cầu Tràng Tiền, và một ban mai tan chảy ngắm cảnh sắc mờ ảo sông Hương từ lối đi dát gỗ lim ven bờ, rồi sau đó vọng hồn vào lịch sử giữa Hoàng Thành hoang lạnh. 
Vậy thôi nhưng thích Huế vô cùng, yêu Huế vô cùng, nhớ Huế miện man, cứ như là một lời lỡ hẹn cả đời không quên. 
Rồi chiều nay cảm xúc lại trầm lắng và thầm lắng khi đọc bài thơ DUYÊN CỚ CHI của Giang Hoa. 

Mần răng hẹn tui về chi bên nớ
Để rồi chừ qua sông lỡ chuyến đò
Giận hờn chi đến nỗi trời đổ mưa
Chiều ni nhớ răng tui ưa khóc quá

Tiếng Huế không nặng như một số nơi khác của miền Trung. Tiếng Huế rất nặng tình. Cứ như người Huế chỉ luôn nói những điều mà họ đã nghĩ từ lâu rồi. Vị đằm thắm lồng vào cái thần thái điềm tĩnh mà bộc lộ cảm xúc tạo cảm giác níu chân ai. Lời trách móc, cái duyên hờn dỗi cứ mượn mưa, mượn sông, mượn đò mà giãi tỏ sao nặng chân tình chi lạ

Bồn chồn dạ xót xa buồn chi lạ
Nhớ người ta nhớ cả Mạ ngày xưa 
Cứ hay rày đứng ngoài nớ vắng khuya 
Lúc trăng ló khi chuông chùa vang vẳng

Mà cũng có chi “chi lạ” hầy. Yêu chi yêu lắm lắm, hổng hay chứ tui có xinh lắm lắm hay không nhưng người ấy thương tui như rứa, ắt hẳn yêu lắm, đáng yêu vô cùng. Sự xuất hiện của Mạ càng làm tui thêm “khuê các, đài trang” mặc cho ai (chắc là cho HẮN) cứ nhìn trăng mà họa, nghe chuông chùa mà nhớ. “Vắng” và “Khuya” càng như chất xúc tác hút hồn kẻ đợi. 

Nhớ chưa hỉ răng chừ người quên bẵng 
Chừ tui buồn hụt hẫng có biết khôn
Nhớ bóng xưa lòng dạ như mất hồn
Thương chi lạ chờ mong rồi mộng mị

Xưa dại khờ phải lụy chuyến đò ngang 
Chừ hụt hẫng lang thang trên phố cũ
Chân khập khễnh kéo lê về bến Ngự
Nhìn màu chiều úa rủ sắc vàng loang

Mấy ai yêu mà không mất hồn, mộng mị! Có ai mà yêu đo được dung lượng tình yêu, nên “Thương chi lạ” sẽ theo cuốt cơn mộng mị cuộc đời. Càng yêu càng nhớ, cơn mộng mị càng “cụ thể” trong vùng ảo ảnh tơ vương. Giống như hình ảnh của “Mạ” ở khổ thơ trước. Chỉ một “Bến Ngự” trôi vào trong dòng nhật ký yêu đương cũng đủ làm cho tác giả, ồ mà cho cả độc giả lảo đảo chân chiêu mà trôi vô thức vào dòng chảy “hồn bướm mơ tiên” thuở ấy. 

Nì lạ rứa buồn hoang tàn quá đỗi
Nơi chỗ xưa nguồn cội của tình yêu 
Phượng xác xơ cảnh vật tím tiêu điều
Bèo trôi lạc ngược gió xuôi đường mộng

Bên ni bờ đứng ngóng bên tê sông 
Nơi hàng giậu Mạ trồng ngăn chia lối
Nhớ khôn hỉ .. đôi lần hai đứa dỗi
Người nhìn tui xin lỗi dù khôn sai

Chất liêu trai của tình yêu lắm lúc không cần yếu tố thần thoại. Kẻ yêu, kẻ nhớ kẻ mộng cứ nhẹ tênh giữa đời thực mà hóa thân vào cõi xưa. Kỷ niệm rất thực từ hàng dậu “mạ ngăn” đến lời xin lỗi ngọt lừ chữ “Ninh” của “Người”. Khi viết mấy dòng này, tôi chùng cảm xúc lại và cứ tủm tỉm và thích thích từ “NGĂN” mà tác giả dành cho “Mạ” 

Chừ mần răng tui tìm ai ngỏ bày
Mô tàn nhẫn đắng cay chi lạ rứa
Ni với nớ bên tê mần răng dựa
Duyên cớ chi đã hứa khôn giữ lời

Huế trầm mặc, Huế điềm tĩnh,, Huế nặng tình chi lạ. Nhớ Huế vô cùng. 
Xuân Phong 15 / 03 / 2021 
Hình ảnh: chính của tác giả

 


 




MỘNG TƯƠNG TƯ


Chiều ni guốc mộc gõ hiên thềm 

Dáng nhỏ kia rồi có phải em

Dõi mắt ngây nhìn người xa nhớ 

Làm tui ngơ ngẩn núp sau rèm


Nhớ lắm người ơi người có nhớ 

Ngày xưa hai đứa bước chung đường 

Dưới mưa tà áo bay trong gió

Áo tím phượng hồng nhớ dáng thương 


Quốc học còn đây Đồng khánh đó!

Mà răng nhớ quá thuở đôi mình 

Tan trường cứ lén nhìn qua nớ

Em nhoẻn miệng cười điệu rất xinh


Chiều về sánh bước dạo sông Hương 

Mái đẩy ai hò nghe thắm thiết

Giọng Huế cô thôn lời rất lạ

Ru từng nét mộng nét yêu thương 


Bi chừ dáng nớ in tiềm thức

Rớt giọt thầm thương đến bây giờ 

Tiếng gõ vô hồn nghe rối dạ

Răng mà cứ tưởng chết trong mơ

                       12.05.2021

                    Thơ: Giang Hoa