DỆT LẠI DUYÊN XƯA
Kỳ lạ quá sao anh không về nữa
Chốn quê nhà em biết tựa vào ai
Bao năm rồi hạ mãn đến thu khai
Vẫn biền biệt lệ u hoài sướt mướt
Ở nơi ấy có gì vui hơn trước
Từ khi người rẽ bước bến đò ngang
Lòng em buồn những đêm thức võ vàng
Cô phòng vắng trở trăn bao niềm nỗi
Bên khung cửa thời gian buồn qua vội
Kéo bức rèm chới với bóng trăng rơi
Đêm vô tình phủ tím tận chân trời
Màu sương trắng - trắng ngời nơi xứ lạ
Anh đâu biết trăng buồn trôi muôn ngả
Lệ đong đầy bức họa vẽ tranh xưa
Tình của mình mãi đẹp tựa vầng thơ
Từng nét bút mộng mơ thuyền về bến
Chúng mình dệt lại vần thơ lỡ hẹn
Dẫu duyên tình chưa vẹn nghĩa ái ân
Kết đường tơ óng ánh bóng trăng ngần
Anh về lại bao băn khoăn gói gọn
Đặt niềm tin đã vốn có trong em
Về anh nhé bên cửa rèm trăng sáng
Chuyện xưa cũ ta khép vào dĩ vãng
Tô mộng tình rạng rỡ giữa ngày xuân
Thơ: Giang Hoa
LỜI BÌNH:
Phạm Niêm
(Hoài vọng hoan trùng dệt lại duyên xưa.)
Một bài thơ tuyệt vời qua nét bút điêu luyện và sắc nét của nhà thơ Giang Hoa Nguyễn Bích Yến
-----
Qua mấy lượt thu về, bao mùa lá rụng.Hạ úa thương sầu, thu buồn héo dạ.
Em đã mỏi mòn vọng ngóng chờ mong mà người xưa không trở lại,
Cố nhân biệt bóng tăm hình. Hồng nhan mắt mờ lệ đẫm. Người cô phụ tự nhủ lạ kỳ. Có lẽ nào chàng lãng quên hay đem lòng phụ rẫy :
Ta hãy nghe tác giả nói một cách hết sức tự nhiên như sau:
" Kỳ lạ quá sao anh không về nữa.
Chốn quê nhà em biết tựa vào ai.
Bao năm rồi hạ mãn đến thu khai.
Vẫn biền biệt lệ u hoài sướt mướt."
Và nàng nhủ mây nhắn gió đến chàng rằng ở phương trời xa kia có gì vui hơn buổi trước, lúc ta bên nhau ân nồng ái đậm, rồi nàng tỏ bày tâm sự với chàng:
"Từ khi anh cất bước ra đi là em đã bơ vơ với tháng ngày cô quạnh, vàng võ thức canh thâu, khi phòng loan lẻ loi buốt lạnh.
" Ở nơi ấy có gì vui hơn trước.
Từ khi người rẽ bước bến đò ngang.
Lòng em buồn những đêm thức võ vàng.
Cô phòng vắng trở trăn bao niềm nỗi.
Bên khung cửa thời gian buồn qua vội.
Kéo bức rèm bối rối bóng trăng rơi.
Đêm vô tình phủ kín tận chân trời.
Mầu sương trắng _ trắng ngời nơi xứ lạ."
Một khổ thơ tuyệt vời, bút hay với những ngôn từ sắc nét , tượng hình:
- Rèm bối rối bóng trăng rơi.
( rèm bối rối hay chính nàng bối rối khi ánh trăng vàng võ lọt chốn khuê phòng?)
- Đêm vô tình phủ tím chân trời.
( Hay tím tận tâm hồn nàng, một màu tím tái tê... gan bầm ruột nát . Tím vô vọng phủ dày tâm não)
Rồi:
- Màu sương trắng - trắng ngời nơi xứ lạ.
( Màu sương trắng không những nhuộm trắng nơi đây mà còn phủ dày tới chân trời xứ lạ. Một sắc trắng tang thương của biệt ly, đau buồn và khổ lụy?)
Đủ cho ta hiểu tâm hồn cô phụ buồn bã đau đớn đến mức độ nào rồi qua ánh mắt , cái nhìn trong những đêm dài trăn trở.
Lời thơ thật não nùng mà hay quá!..
Và còn tuyệt vời hơn ở mỗi khổ thơ sau.
"Anh đâu biết trăng buồn trôi muôn ngã.
Lệ đong đầy bức họa vẽ tranh xưa.
Tình chúng mình mãi đẹp tựa vần thơ.
Từng nét bút mộng mơ thuyền về bến."
**Mượn cảnh vật tả nội tâm. Đúng là tuyệt diệu: Trăng buồn trôi muôn ngã.ý nói nàng buồn mà trăng cũng buồn và cả hai đồng cảm cùng đưa nỗi buồn lan tỏa muôn nơi.
Hỏi rằng anh ơi... ơi có thấu.?
**Lệ đong đầy bức họa vẽ tranh xưa.
- Bức tranh ảnh tình yêu tươi màu sắc nét hai đứa chung kề nay dẫu bị nhạt nhòa vi lệ em tuôn đổ.,nhưng em mãi ngắm nhìn và cố giữ...
.. vì mãi muốn cho tình đẹp tựa vần thơ nên luôn dưỡng nuôi niềm hy vọng đợi buổi hoan trùng.
Ý lời hay quá ...
Cuối cùng tác giả kết thúc bài thơ với tấm lòng an lạc hoan hỷ đợi chờ trong niềm tin sẵn có nàng mở rộng vòng tay đón đợi người về :
" Về anh nhé chuyện xưa mình khép lại.
Tô mộng tình rạng rỡ, giữa ngày xuân."
Bài thơ trên cả tuyệt vời ,!.. Xin chúc mừng tác giả.
Phạm Niêm.
Trà Vinh 30/7/2023