Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2022


BÀI THƠ: 

SÀI GÒN CÓ LẠNH KHÔNG ANH. 


                    -----"-----


Anh có còn nhớ hay không mùa đông xứ lạ, Giờ trời đã sang đông trở lạnh,


Em vừa bút xong mực cũng vừa khô ... nhìn qua song cửa sổ Phố Hội An mây trời khô lạnh viết gửi về anh với tất cả nỗi lòng của ngày xưa ấy, chuyện tình cảm nồng nàn, sâu kín mà em ôm ấp tự bấy lâu với bao vạn niềm tâm sự mượn dòng thơ trải hết nỗi lòng đến người xa xưa..

" SÀI GÒN CÓ LẠNH KHÔNG ANH."

Sài Gòn mùa nầy lạnh không anh.

Gió thổi từ đâu nghiêng ngả mành.

Khoác áo phong sương chiều xuống phố

Mà nghe sắc úa cả trời xanh.


Xưa nhớ trên cầu qua lối nhỏ.

Sau xe úp mặt ngả nghiêng dài.

Đường chênh ngược gió xe quay chậm.

Tựa mặt vào lưng lệ mắt cay.


Tìm hơi nồng của hương ngày ấy.

Mới thấm đông này lạnh buốt thâu.

Anh bảo Sài Gòn không có lạnh.

Sao nghe gió hát ở tầng cao.


Chân gầy guốc mộc đi trên phố.

Lá của me vàng phủ kín chân.

Anh bảo sông Sài Gòn chẳng gió.

Nhìn đông lòng có chút bâng khuâng.


Trời chiều mây xuống xuyên kẽ lá.

Một chút nắng hồng đổ xuống sông.

Ghế đá khi xưa người đã vắng.

Trên cao chót vót tiếng chim non.


Ai bảo Sài Gòn không có gió.

Mưa chiều xối xả suốt mùa đông.


Thơ : Giang Hoa- Nguyễn Bích Yến

------------


LỜI BÌNH:

( Bài thơ hay tuyệt vời!)

-------

Phố Hội bây trời đã vào đông ... gió hắt hiu se lạnh, mây chiều dập dìu bay trên tầng không cao rộng .

Con Phố buồn vì trải qua bao lần dịch dã. Đường vắng thưa chẳng một bóng người khiến lòng người càng thêm cô quạnh ..  


Trong nỗi lòng bâng khuâng xao xuyến, trước cảnh chiều buồn, em chạnh lòng cảm nhớ về anh. .. nhớ Sài Gòn những ngày ấy  .... em hoài thương về kỉ niệm . 

Bao nhiêu ký ức quay trở về ,tất cả như còn đây vẫn ẩn hiện trong em. 

Em thương thật nhiều và nhớ nhung vô hạn.  

Nên tự chất vấn lòng mình..


"Sài Gòn mùa này lạnh không anh.

Gió thổi từ đâu nghiêng ngả mành.

Khoác áo phong sương chiều xuống phố.

Mà nghe sắc úa cả trời xanh."


Vẫn trong em một vùng trời kỉ niệm của thời trai mơ, gái mộng đang tuổi xuân thì mà em đã nhởn nhơ trong tà áo trắng ,cắp sách đến trường.

Buổi ấy chúng mình yêu nhau, tung tăng trên những lối mòn qua công viên mỗi chiều tan học, ngồi uống cà phê, rồi đèo nhau trên chiếc xe đạp cút kít qua các nẻo đường.

Con ngựa sắt ấy lượn vòng quanh khắp phố, vượt dốc cầu cao  ...chênh chao gập ghềnh sỏi đá. Ngồi sau lưng tựa vado anh mà miệng luôn cứ hỏi : anh có mệt lắm không, trong khi vạt áo sau lưng thấm đẫm mồ hôi. Sự cảm thương dâng trào lẫn niềm yêu vô bờ bến, cảm động tựa đầu vào lưng anh mặc tình để cho giọt nước mắt hoen mi


"Tìm hơi nồng của hương ngày ấy .

Mới thấm đông này lạnh buốt thâu.

Anh bảo Sài Gòn không có lạnh.

Sao nghe gió hát ở tầng cao."


Anh nói rằng Sài Gòn đông không lạnh em chẳng tin đâu, bởi lòng em buốt giá khi đông về thiếu vắng anh....thiếu vòng tay nồng ấm. Em se dạ héo lòng , khi gió chuyển mùa sương quyện tầng không, réo rắt lời than cảm nhớ!

Vậy mà Anh vô tình chẳng chút bâng khuâng khi đông chiều khói đọng. 

Anh không xao xuyến lòng khi một mình lẻ bóng,

Anh không thấy nhói đau khi dòng sông gợn sóng. 

Anh nào để ý khi chiếc lá me rơi. 

Anh không nghe con sông thổn thức buồn 

Anh không thấy dấu chân bước rã rời trên khắp con phố.

Ngược lại , ngày đó!


" Chân gầy guốc mộc đi trên phố.

Lá của me vàng phủ kín chân...

Anh bảo Sông Sài Gòn chẳng gió.

Nhìn đông lòng có chút bâng khuâng."


Nhớ không Anh... Nhớ những năm tháng Sài gòn đong ngập đầy bao nhiêu hồi ức để rồi một ngày con thuyền rẽ sóng bước sang ngang, trời mây như phủ một màu đen huyễn hoặc ..


Sài Gòn trong em với niềm thương nhớ ngút ngàn và nỗi thương buồn da diết.

Thành phố cổ buồn không có anh bên cạnh cho Em cảm nhận sự trống trải mênh mông rồi chiều nay lúc tà dương ngã bóng , nắng xuyên cành lọt lá ... .Mây xuống chân trời, ráng hồng sầu le lói .

Tưởng đến công viên trống lặng, ghế đá thiếu kẻ ngồi. Trên cành chim thôi hót...

Một nỗi buồn vô hạn --


Sài Gòn trong em, một giấc mộng u hoài ...khắc hằn theo năm tháng và anh đừng nói với em Sài gòn không có lạnh không có sương rơi mỗi đêm về...


 "Ai bảo Sài Gòn không có gió.

Mưa chiều xối xả suốt mùa đông"


* Bài thơ đã chạm vào lòng người đọc một nỗi buồn man mác, một nỗi trách hờn nhè nhẹ đã cho Phạm Niêm cảm xúc bình qua bài thơ "Sài gòn có lạnh không anh"


Phạm văn Niêm

(Trà Vinh 19/3/2022.)