Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2019
NỖI BUỒN
Rớt nỗi buồn qua ngõ
Đậu trên mắt lệ sầu
Nghe hằn một vết sâu
Tim đập rung sai nhịp
Xiết chặt trong buồng ngực
Bờ môi khẽ khàng run
Lòng đau chạm nỗi buồn
Vết cắt sâu vào tận
Trời chiều tím phủ đồi
Gác vắng đơn côi quá
Ngắm giọt mưa qua cửa
Cà phê đượm đắng môi
Nghe rả rích mùa mưa
Sầu dâng lên khóe mắt
Cuộc đời tựa kén đưa
Lạnh ngắt hồn thu tím
Ai về nơi phố nhỏ
Chở chút nắng về thôn
Ưng sắc tím hoàng hôn
Ủ nồng trăng lẻ bóng
01.07.2019
Thơ: Giang Hoa
TRÊN LƯNG NGỰA
Người lên ngựa băng rừng vượt dốc núi
Kẻ tiễn đưa rong ruổi suốt canh trường
Dấu chân di qua từng chốn biên cương
Người và ngựa con đường cheo leo bóng
Bàn chân giẫm dậy lên từng làn sóng
Thúc giục nhau vang vọng cả núi đồi
Chiều trong rừng dưới bóng tà dần xuôi
Những tiếng thú sau đồi nghe sâu thẳm
Nỗi nhớ quê như bám chặt đáy lòng
Vì mong đợi cứ trông ngày trở lại
Tuổi hoa mộng một thời còn thơ dại
Nhìn bóng mình xưa bên mái nhà tranh
Người con gái sắc nước khuynh thành ấy
Động binh đao tay nải ngựa lên đường
Dáng giai nhân đượm nét mặt vấn vương
Chân níu bước dặm trường người quân tử
Và từ đó hình bóng xưa chiếm ngự
Làm hành trang cất giữ những năm dài
Ôm nỗi sầu lòng nghĩ mãi về ai
Đời lang bạt trên vai nhiều gánh nặng
Nợ đời trai nỗi niềm luôn trĩu quặn
Thân cỏ dại sương bạc trắng phủ đầu
Nhìn vạn vật lấp tà huy vùi sâu
Đời có gì ngoài nỗi sầu muôn thuở
Ngoảnh đầu lại giật mình trong bỡ ngỡ
Năm tháng dài thổn thức vết hằn sâu
Những nếp nhăn tóc cũng đã bạc đầu
Cây cổ thụ thay màu theo năm tháng..
01.07.2019
Thơ: Giang Hoa
Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2019
MƯA XỨ HUẾ
Ừ răng lạ mưa chi mà dai dẳng
Sông sụt sùi .. Tủi phận khóc ngậm ngùi
Nhìn bên tê răng nghèn nghẹn khôn nguôi
Nghe ray rức lá rơi chiều nghiêng ngả
Xao mái đẩy con đò thương chi lạ
Đậu mé sông chừ nấn ná thì thầm
Nì anh ơi!.. Khỏe tay đẩy mái dầm
Mưa cứ đổ lâm thâm lùa đi miết
Ừ rỉ rả mưa chi mà da diết
Thúi ruột gan ngã nghiệt quá đi thôi
Đợi con đò mà răng đã đi rồi
Đứng dõi miết bồi hồi chi lạ hỉ!
Ngó ngoài tê non nỉ ai gọi đò
O lúng túng .. Nhìn O quay chèo lại
Ửng hồng má tay O nghiêng ngả mái
Nhớ thuở xưa ai ngại ngùng đứng chờ
Cũng chỗ ni con đò tựa lưng bờ
Sương mai xuống thẫn thờ cơn mưa đổ
Sông Hương gợn nghe cả con sóng vỗ
Nhớ người ta nhớ Huế thuở xa xưa
Mà răng lạ hồn xưa nghe lạ lắm
Da diết buồn mưa chạm tận đáy lòng
Huế đơn thuần mộc mạc tựa dòng sông
Khôn sóng dậy cũng khôn lao xao dạ
Mược người ta có lạ lắm chi mô
Trở lại Huế lần ni O khôn khác
Áo dài tím nón lá bài thơ lạc
Nghe phảng phất lời nhạc mang sắc phượng
Ký ức về .. Ừ răng ngượng lạ chưa
Qua nhà Mạ O thưa nghe mát dạ
Dễ thương rứa hồn ni đà nghiêng ngả
Nì tôi thương .. O giả lả .. Chi mô ..
15.06.2019
Thơ: Giang Hoa
Thứ Năm, 13 tháng 6, 2019
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)