Thứ Tư, 9 tháng 10, 2019






ƯƠM MẦM

"Trăng cũng khi tròn khi ẩn khuyết 
  Cảnh thì lúc vẹn lúc sầu vui"

Sương mờ khuất dạng bởi chòm mây
Nguyệt cũng nhiều khi cả khuyết đầy 
Đổ gió làm mưa thì vẫn vậy
Lên ngàn ngẫm cảnh lại về đây
Người không biết phận đời xô đẩy
Kẻ có còn duyên nghĩa được vầy
Phật cõi là nơi nhiều phúc nẩy
Ươm mầm đạo đức tỏ đằng tây
                       09.10.2019
                   Thơ: Giang Hoa

Thứ Hai, 7 tháng 10, 2019








NẾU ..

Nếu trời là sắc nắng 
Đừng vội tắt hoàng hôn 
Cho nhịp sống ta còn 
Cho tim yêu rực cháy 

Nếu có một ngày đó
Màu xanh hóa ước mơ 
Hoa rực cả vườn thơ
Rừng sâu nhiều vạn thú

Nhân loại sống vô ưu  
Chim cất cao lời hát 
Tình yêu là chất nhạc 
Đồi đầy vạt cỏ non 

Vết mòn trên bãi cát 
Đàn hạc bay tung trời 
Lẽ sống hết chơi vơi 
Rạng ngời xuân hạ sắc

Đời ta như bóng hạc
Nếu mắt lạc vào gương 
Tóc bạc chuyện bình thường 
Điểm sương tô rực sắc 

Đừng thổn thức đau buồn 
Hiển nhiên là sự thật 
Con người và thực vật 
Đừng giật mình vì sao

Muôn vàn của sự sống 
Có chết mới hồi sinh 
Có ánh sáng bình minh
Thì có hoàng hôn tắt

Ước mơ thành bản nhạc
Khúc hát lạc vào hồn
Nhường chỗ sắc hoàng hôn 
Cho muôn loài sức sống 
              08.10.2019
           Thơ: Giang Hoa

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2019







ĐÊM THỔN THỨC 

Trăng tròn tháng bảy rụng đầy sân 
Vỡ vụn ngàn tia tỏ sáng ngần 
Lạc giữa dòng sông nhiều sắc trổ
Nghe từng vũ điệu rối lời ngân 
Người kia lả lướt cung sầu muộn
Bản đó đìu hiu quãng lịm dần 
Lặng lẽ nhìn thu trời trở tím
Xao lòng khắc khoải nỗi niềm ân
                        07.10.2019
                    Thơ: Giang Hoa

Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2019








CÁM CẢNH 

Vẻ đẹp nhìn em dưới võng đào 
Trang đài vóc liễu rực làm sao 
Còn tôi bạc nghĩa thôi từ đó
Họ vẫn nhàn cư giống kẻ nào 
Lẽ thói đời, qua từng nẻo cực 
Bao ngàn vạn, phủ bóng trời cao
Buồn cho cảnh sống không đồng điệu 
Cứ nghĩ rồi suy lệ chảy trào
                     05..2019
                 Thơ: Giang Hoa








TÌNH FACEBOOK 
-------

Bút mãi câu vần trải mọi nơi 
Dần lâu đã thấy bạn quanh đời 
Trên làng khắp nẻo cùng nhau đọc 
Cuốn vở trang bìa dệt chữ khơi 
Cả nghĩa thâm tình / vui xướng họa 
Rồi suy nghĩ / ý mặn êm lời 
Khi buồn lặng lẽ ghi vào đó
Gửi lúc tâm sầu dạ cũng vơi
                     06.10.2019
                 Thơ: Giang Hoa







TRĂNG MUỘN 
---
Mỗi độ trăng còn ở thế gian 
Là tô rực rỡ chiếu muôn ngàn 
Thêm hòa sắc đỏ rồi như rạn 
Ngập lẫn tia vàng sắp đổ lan 
Cảnh đó hồi xưa ngồi chuyện vãn 
Đằng kia ngả ấy tưởng đêm tàn 
Ngây nhìn mọi phía tâm thì nản 
Bỗng giọt sương hờn chẳng muốn tan
                       06.10.2019
                   Thơ: Giang Hoa

Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2019





NỖI LÒNG NGƯỜI LÁI ĐÒ 

Thuyền về cập bến Hàn Giang 
Nhìn con nước chảy võ vàng lênh đênh
Đêm nay ta mượn chén tình 
Chuốc say chếch choáng chênh vênh cuộc đời 

Con đò thả mái chơi vơi 
Uống chưa hết chén rối bời tâm can 
Rối lòng nghe dạ mênh mang 
Cũng là tơ liễu cũng thân lục bình 

Nâng ly uống hết nỗi tình 
Ơ kìa đã nốc cạn bình đáy trơ 
Võ vàng trăng chạm vào thơ 
Bút khai chữ nguyệt bút chờ thi nhân 

Dệt ngàn sắc mộng phù vân 
Đọng còn một chút bần thần chưa gieo 
Buông tay lái, gác mái chèo 
Nhìn con nước chảy ngoằn ngoèo ra sông ..
                           28.08.2019
                        Thơ: Giang Hoa
__________

HỌA:
Tat Ha

TÌM TRONG CƠN SAY 

Chiều buông ai lái thuyền đi 
Rẽ sông rời bến sân si cuộc tình 
Rẽ ngang vò võ một mình 
Lẩn vào chập choạng náu mình hư vô 

Sẻ lòng vào những câu thơ 
Hơi men quên lãng bơ vơ giữa đời 
Tự tình giữa chốn chơi vơi 
Vầng trăng ai thả sáng ngời dòng sông 

Câu thơ trải nỗi ai mong 
Ý mang tâm ý giữa dòng nước trôi 
Thấu lòng nơi đậu ai ơi 
Gửi sông con sóng gió trời chiều nay 

Uồng vào rồi để mà say 
Cho quên thế sự để bày tâm can 
Cũng là một kiếp hồng nhan 
Mà sao chìm nổi vơ hàn lắm thay 

Sông kia đò ấy phận này 
Lênh đênh mặt nước tìm say giữa đời
Thơ:  Tat Ha
__________

HỌA:
Nguyễn Khắc Xuân

TÌNH NGƯỜI LÁI ĐÒ

Theo em về với Hàn giang
Bập bềnh con nước, sóng trường lênh đênh
Gì say bằng chuyện ân tình
Theo em tất cả coi khinh chuyện đời

Con đò bỏ lái chơi vơi
Chén tình chưa cạn đã mời  thêm ly
Chén vui với chén sầu bi
Sông chiều bóng ngả, mảng trôi lục bình

Con đò nghe cũng thấu tình
Gió chiều neo cũng cuốn mình vào thơ
Cũng vui với những bất ngờ
Cũng e lệ đứng từng giờ sóng xô

Bâng khuâng đang lái con đò
Khúc vui chưa thỏa khi hồ nhổ neo
Thuyền qua ghềnh thác hiểm nghèo
Quăng bình hết rượu, vứt chèo giữa sông

Trải lòng giữa thú mênh mang
Bâng khuâng chén nghĩa, xốn xang câu tình...
Thơ: Khắc Xuân - 28-8-2019
__________

HỌA:
Ton Nguyen 

NGƯỜI LÁI ĐÒ 

Mỗi chiều ra đứng ngóng trông 
Thuyền xa bến cũ không mong trở về 
Trách ai chẳng vẹn câu thề 
Thị thành đâu nhớ chốn quê hương nghèo 

Lặng nhìn nửa mảnh trăng treo 
Niềm thương nỗi nhớ mang theo trong lòng 
Tủi mình duyên phận long đong 
Mưa Thu se lạnh mênh mông tình sầu 

Dòng sông chở nặng tình Ngâu 
Xuôi theo con nước lên đầu sông Tương 
Khơi dòng gởi mấy lời thương 
Thuyền em chẳng ghé chung đường anh đi
Thơ:  Ton Nguyen 
__________

HỌA:
Vu Hai

NIỀM RIÊNG

Con đò đợi khách sang ngang 
Cắm sào lặng lẽ bẽ bàng ngóng trông 
Chiều Thu vàng võ bến sông
Lững lờ sóng nước bềnh bồng thả trôi 

Gió vờn lá rụng tả tơi 
Làn mây sầu tím khoảng trời nhớ thương 
Thoảng nghe sóng cuộn dòng tương 
Người đi khuất nẻo dặm trường xa xôi

Heo may giá lạnh tim côi 
Bao nhiêu kỷ niệm dậy khơi nỗi buồn 
Rưng rưng ngấn lệ suối nguồn 
Cơn giông ập tới mưa tuôn trắng trời 

Phải chăng tình đã phai rồi 
Người sao nỡ phụ tình tôi hỡi người 
Lòng đau dạ xót rã rời
Giọt hờn đắng mặn bờ môi ngậm ngùi..!
28.08.2019 - Thơ : Vuhai
__________

HỌA:
Đê Văn

...TÂM SỰ...NGƯỜi LÁI ĐÒ.

Thuyền về lạc bến chốn xưa,
Buông xuôi tay lái giọt thưa cõi lòng.
Biết đâu bến đục bến trong,
Biết đâu khúc thẳng khúc cong xuôi dòng.

Buồn thay đò nhỏ ven sông,
Cắm sào ngồi đợi ngồi mong điều gì?
Mượn bình rượu nhỏ nhâm nhi,
Uống say để bớt ôm ghì tiếc thương.

Chưa say trước mắt vấn vương,
Ân tình nợ trả đôi đường cân phân.
Say mèm lòng mãi phân vân,
Tay quơ chân quạn tâm thần bất an.

Nửa say nửa tỉnh đâu màng,
Buồn cho thế thái the màn lợi danh.
Sông ơi! Tâm sự vây quanh,
Thuyền buồn,sông nhớ,bến trông một đời...

Trời đêm sao sáng rạng ngời,
Làm bạn bầu rượu, bạn đời tri âm...
Thơ : Đê Văn -  28/8/2019.
_________

HỌA:
Nguyễn Chiến

ĐÔI DÒNG BÊN DỤC BÊNTRONG 

Ngược xuôi mái đẩy trường giang 
Lên ghềnh xuống thác suối ngàn lênh đênh 
Trên thuyền tửu chén buồn tênh 
Say cùng sóng nước bùng bênh giữa đời 

Thả hồn trăng …rượu đầy vơi 
Bầu thơ cạn chén rối bời tâm can 
Dây buồm gió thổi đa đoan 
Chèo khua mái đẩy lỡ làng thi nhân 

Trăng soi bóng nước ân cần 
Ly sầu uống cạn  tần ngần hồn thơ 
Tiện đây vẩy bút nguyệt chờ 
Mây rồng nét phượng bến bờ phù vân 

Buông chèo gác mái đàn ngân 
Trầm câu dạ cổ  bần thần dạ đau 
Đò tình ngẫm trước nhìn sau 
Xuôi dòng nước chảy đục ngầu dòng sông 
Thơ: Nguyễn Chiến - 28.08..19
__________

HỌA:
An Truong

TÌM NÀNG.     

Tìm nàng tận chốn Đằng giang
Nhiều đêm sóng gợn trăng vàng mông mênh
Xếp bằng cạn chén một mình 
Men say bí tỉ chông chênh cay đời 

Mấy thu sầu mộng nào vơi
Đi chưa hết cõi qua thời dọc ngang
Than thầm nặng gánh cưu mang 
Đồng thân Đào Liễu đa đoan bực mình 

Ngâm thơ khuây khỏa sự tình 
Nguyệt mờ cuốc gọi còn bình rượu trơ
Nhìn trời vỗ cánh ước mơ
Từ khai vận mở giấy chờ tay nhân

Đem bầu trút hết gian truân
Mai ra xót cặn thất thần nghiệp gieo
Vững vàng Nam Bắc xuôi chèo 
Thong dong ngắm thủy luồn lèo tụ sông
28-08-19 - Thơ:  An Truong.
__________

HỌA:
Nguyễn Văn Nhã

NIỀM VUI

Đợi khách con đò rẽ sang 
Lặng yên cắm dưới tán bàng chờ trông 
Trưa trời vàng nắng bờ sông
Dập dồn con sóng  vỗ bồng, bèo trôi 

Trong lồng cá nhảy  thảnh thơi 
Vì vu gió thổi bầu trời yêu thương 
Nghe như tiếng gọi dòng tương 
Người đâu Chức Nữ tít trường xa xôi

Mình Ngưu hết cảnh đơn côi 
Biết sao cho thấu trùng khơi hết buồn 
Để cho ánh mắt theo nguồn 
Qua dông về tới lại  tuôn mát trời 

Phải đâu tình đã ấm rồi 
Người gieo tâm đến lòng tôi ơi người 
Niềm vui chân chứa tuyệt vời
Hết chua hết đắng đôi môi nụ cười..!
Thơ: Văn Nhã - 28.08.2019
__________

HỌA:
Diệu Hương

THUYỀN TRÔI

Thuyền trôi vượt suối ghềnh thang
Vào trong vịnh thấy nhẹ nhàng  lòng tênh
Bên bờ mép nước chênh vênh
Đáy in hình dáng mông mênh biển trời

Vẳng nghe câu hát ru hời
Xa xa tiếng sáo như mời gọi êm
Rượu kia ta uống suốt đêm
Mời trăng cùng ngắm bên thềm làm thơ

Bao giờ cho đến bao giờ 
Vịnh trong yên ả ta mơ về nàng
Ở đâu cơn gió ghé quàng
Lung lay đổ xuống trời quang đâu rồi

Thuyền buông cứ vậy mà trôi
Neo bờ tìm chốn về nơi ấm lòng
Thơ: Diệu Hương 
__________

HỌA:
Nguyễn Tuấn

THEO EM

Theo em đến với Hàn giang
Ngắm nhìn phong cảnh rộn ràng lênh đênh 
Vui say chênh choáng men tình 
Hồn như rạo rực hư vinh cuộc đời 

Lòng còn lắng đong chơi vời 
Hồn tha thiết nhớ bồi hồi tâm can
Như trong giấc ngủ miên mang
chập chơn hạnh phúc xốn xang nghĩa tình 

Cho ta nếm trải chữ tình 
Say như mình đã nốc bình đáy trơ 
Ý tình kết chặt vần thơ 
Như hoà nét bút bên bờ thi nhân 

Cùng nhau dệt mộng phù vân 
Trao nhau tất cả nhưng vần vừa gieo
Cùng nhau giữ vững mái chèo 
Bến bờ hạnh phúc trong veo đón mình 
Thơ  Nguyễn Tuấn  28 - 8 - 2019
_________

HỌA:
Thầy Vàng

SAY TÌNH SAY THƠ

“Võ vàng trăng chạm vào thơ 
Bút khai chữ nguyệt bút chờ thi nhân”
Mới hay thi tứ duyên trần
Say thơ vò rượu vươn cần uốn tơ

Say tình say nghĩa trăng mờ
Để lòng thi khách ngẩn ngơ nỗi chiều
Dòng trong dòng đục ghét yêu
Biết bao nhiêu tứ phủ rêu giữa trần

“Dệt ngàn sắc mộng phù vân 
Đọng còn một chút bần thần chưa gieo”
Em buông tay để anh chèo
Sóng xô lỡ nhịp đàn reo khúc tình

Có trời có đất chứng minh
Trần ai nấc nghẹn ba sinh đợi người
Cả khi khóc, cả lúc cười
Hồn say lại bám vào nơi quay cuồng

Nghĩa tình cũng lắm tư nương
Tố Như ơi! Lệ trần vương kiếp người!
Không do đất, chẳng tại trời
Là do số phận em ơi lệ sầu

Hết men đầu gối bên đầu
Thơ buông đoạn cuối khúc sầu biệt ly!
Thơ: VÀNG XUÂN - 28/8/2019 
__________

HỌA:
Lên Minh Tuyên

CẤT MỘT CUỘC TÌNH

Con đò lướt nhẹ trên sông
Sóng xô dưới mạn bềnh bồng mái khua 
Nhìn khoang để mặc gió lùa
Tay bưng chén rượu mà chua chát đời

Xa người kiếp tủi lệ rơi
Bến xưa để nhạt những lời thương trao
Lòng tôi bỗng thấy nghẹn ngào
Xót thân thuở ấy chênh chao cuộc tình

Đâu rồi một đóa hoa xinh
Thẫn thờ anh đứng một mình nhớ em
Vẫn kia rặng liễu buông rèm
Con đường quạnh vắng còn em theo chồng

Thương mình mắt đỏ ngóng trông
Mịt mù lối ấy sương buông trắng màn
Thôi thì gắng sống bình an
Cất tình yêu cũ muôn ngàn đắng cay .
Thơ : Lê Minh Tuyên .
_________

HỌA:
Minh Hoàng

CON  ĐÒ  NHỎ...

Đã vui,đã sống trên sông
Ngược xuôi đò nhỏ...tang bồng thân yêu
Gặp bao nhiêu bạn sớm chiều
Đi về vất vả muôn điều mưu sinh !...

Đò là cuộc sống nghĩa tình
Chia nhau vất vả...bình minh tối chiều !
Bao nhiêu mơ ước hồn phiêu
Bấy nhiêu lo lắng...muôn điều dựng xây !...

Tiếng cười,tiếng nói tỉnh say
Đã ai gá nghĩa...tính ngày trăm năm ?
Bình minh rạng,ánh trăng Rằm
Tiếng ai hò hát giãi bày tâm can ?..

Lòng ai xúc động muôn vàn
Lòng ai ghi nhớ...gian nan chẳng sờn ?
Lòng ai rung động tơ đờn
Lòng ai chung thủy sắt son chẳng rời ?...

Lòng ai nói giỏi,đẹp lời
Dễ quên,chẳng Tín để người sầu thương !..
Con đò tình mãi vấn vương
Chén trà,ly rượu..yêu thương thực lòng !...

Thương người số phận long đong
Khi con đò nhỏ...lòng trong một lòng !...
Thơ: Minh Hoàng 
___________

HỌA:
Hongnhung Nhung

ĐÒ XƯA TRÊN SÔNG

Đò ai đứng mãi cuối sông
Bâng khuâng chẳng chịu xuôi dòng lênh đênh
Lục bình từng mảng bồng bềnh
Ôm sầu vào nhớ chông chênh cuộc tình

Chân trời loé sáng bình minh
Ngân Hà một dải đôi mình cách xa
Đò trôi dưới ánh chiều tà
Tay đưa mái đẩy vượt qua sóng ghềnh

Lăn tăn mặt nước bấp bênh
Gió lay gợn sóng bồng bềnh giữa sông
Dòng đưa lẻ chiếc quạnh lòng 
Người xưa đã vắng mỏi trông bóng hình

Ánh hồng soi nước lung linh
Ngồi bên chén rượu cạn bình đã lâu
Trăng lên nửa mảnh trăng sầu
Chợt bao cảm xúc từ đâu trở về

Nỗi buồn trên bến sông quê
Lặng nhìn nhớ lại não nề duyên xưa
Ai về cho kịp đò đưa
Lệ tràn hay tại giọt mưa đầu mùa
Thơ: Hongnhung Nhung 28/82019
__________

HỌA:
Tôn Tuấn

MỖI MÌNH 
-----------

     Hoa đăng toả sáng Hương Giang ,
Nhịp chèo mái khoả loáng vàng lung linh !
     Vọng trăng cạn chén 
một mình ,
Men nồng chếnh choáng rung rinh chốn đời ... !

     Mái chèo khoắng , chén đầy vơi ,
Duyên nồng chửa bén , ái trời chửa ban !
     Cõi lòng tơ muốn kết đan ,
Liễu buông nhành rủ tím chan sắc bình !

     Dòng trôi có thấu sự tình ?
Đèn hoa vẫn tỏ để mình thân trơ !
     Đáy sâu nguyệt gợi hồn thơ ,
Hương Giang mông quạnh thẫn thờ hồn nhân ... !

     Mênh mang vạn sắc làn vân ,
Bồng bênh một dải , ánh ngần vàng gieo !
     Lững lờ đò lặng lẽ chèo ,
Mỗi mình chuốc rượu , dạ đèo ái sông !

        Hạ Long 28/8/2019
                 Tôn Tuấn
__________

HỌA:
TuBon DoTuBon

LÊNH ĐÊNH

thả thuyền xuôi ngược mặc trôi
Thảnh thơi ngẫu hứng gửi lời gió mây 
Người ơi có biết có hay
Thuyền ta ắp chở tháng ngày nhớ mong 

Đêm đông chẳng được ấm nồng 
Thu sang da diết dõi mong mắt chờ 
Hoàng hôn mộng thuở ngẩn ngơ 
Bóng tà tắt vội đáy trơ thuyền tình 
Thơ: Văn Bốn 
__________

HỌA:
Clavin Nguyễn 

SAY CÙNG TRĂNG 

Đò chiều xuôi mái qua sông 
Đẩy đưa theo gió thong dong giữa trời 
Lặng thầm trên sóng chơi vơi 
Thả hồn phiêu lãng mặc đời chênh vênh 

Đêm nay nhấc chén một mình 
Để ta quên hết chuyện tình đã xa
Trăng ơi hãy uống cùng ta
Say chung một kiếp mặn mà tình đau

Buồn chi Trăng đã úa màu 
Và ta cũng thế bàu nhàu tâm can
Nhìn đời lắm cảnh bẽ bàng 
Vì đâu duyên số lỡ làng đắng cay

Uống đi!... Trăng uống cho say
Chớ lo sóng vỗ gió lay mạn thuyền
Ô hay! Trăng chẳng còn nguyên 
Nước nhấp nhô cuốn tật nguyền ta mang...
Thơ: Calvin Nguyễn 30.08.2019
__________

HỌA:
Trong Hai Phan

__   NỖI LÒNG ... !!!

Em về cưới tận Hàn giang
Biển đời sóng vỗ muộn màng lênh đênh
Giọt buồn vương vấn hiên tình
Môi hồng nhung nhớ mênh mông phận đời  

Giữa dòng lòng thấy chơi vơi
Mắt xanh đượm biếc dạ sầu tâm can
Ngày mai hương sắc đa đoan
Đò chiều ngược bến xót thương phận mình

Tương tư nuối tiếc bóng hình
Tơ tưởng quân tử  ái tình thẹn trơ
Hẹn thề lưu luyến lời thơ
Trăng xưa lối cũ mịt mờ thi nhân

Gió đưa mây nước phù vân
Nắng vàng bướm lượn hoa ngàn mưa sa
Đọng buồn sương trắng quê nhà
Thương người xa đợi ai hoài mé sông ..
Thơ: Trọng Hải - 28/8/2019 .
__________

HỌA:
Hieu Nguyen Minh

VẨN VƠ !

Chiều về một bóng đò giang
Dòng Hương lờ lững bóng vàng lênh đênh
Vẫn mang nặng một chữ tình
Qua rồi cái thuở bình minh cuộc đời

Cuối đường gánh vẫn đầy vơi
Đêm dài có khúc những lời thở than
Nhìn trời trời rộng mênh mang
Xin trời cho được rảnh rang an bình

Đời bao nhiêu loại chữ tình
Đôi khi cảm thấy lòng mình trơ trơ
Ngồi không viết nổi vần thơ
Hồn đâu lạc lẻo mây mờ cố nhân

Hoàng hôn đổ sắc phù vân
Giật mình tỉnh giấc mơ trần muốn reo
Gắng lên khua tiếp mái chèo
Hoàng hôn giăng nhẹ bay vèo trên sông ..!
Thơ: Hieu Minh - 30/8/2019 .
_________

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2019






BIỂN HÁT ...

Nghe biển hát ngơ nhìn một thuở
Ngày tôi về đã lỡ chuyến đò
Thoảng xa vọng lại câu hò 
Dòng xưa vắng vẻ hoang sơ cảnh sầu

Trăng rớt xuống còn đâu bóng nhạn
Sắc lòng hoang dĩ vãng phủ về
Con đường rên rỉ tiếng ve
Lời yêu viết vội bên lề gió mưa

Đêm buồn vỡ lưa thưa lá úa
Thời gian trôi giàn giụa lệ rơi
Sóng reo níu bước chân đời
Nhịp tim run rẩy rã rời cuồng mê

Đừng vội khắc lời thề trên đá
Hồn thêm đau biệt giã mỏi mòn
Lấy ai làm chứng sắt son
Thời gian mưa nắng chỉ còn niềm đau

Tôi khóc khẽ nỗi sầu năm tháng
Sóng dềnh dàng dĩ vãng trôi đi
Ngày tôi về thấy những gì
Lối mòn lẻ bước chim di qua cầu

Bờ cát lạnh hàng lau phơ phất
Người xa rồi chất ngất buồn đau
Nghe trong gió thoảng hương cau
Buồn ngơ kỷ niệm sợi sầu năm xưa ...
                         28.04.2017
                   Thơ: Giang Hoa

*********

LỜI BÌNH :
Văn Niêm Phạm

Bài thơ hay ạ. Hoa đồng cảm chia sẻ cùng em Bích Yến.

BIỂN HÁT.

Đêm bơ vơ mình em trên bãi vắng.
Biển rền vang cảnh lặng dưới sương mờ.
Bờ lau thưa chao đảo gió phất phơ..
Hương cau thoảng cho lòng thêm tan nát.

Em miên man lắng tai nghe BIỂN HÁT.
Kỉ niệm xưa giờ trôi dạt theo dòng.
Thôi hết rồi còn chi nữa đợi mong.
Về góp nhặt những chất chồng đau khổ.

Mượn lời thơ em tỏ bày thố lộ.
Mảnh hồn tan nỗi đớn khổ vô vàn.
Đứng bên lề quá khứ của thời gian.
Tim vỡ nát bởi lỡ làng duyên phận..

Phạm Văn Niêm 1/7/2017.

-+++++++

Cảm nhận :

Người cô phụ đứng ngẩn ngơ trước dòng biển nước. Kẻ ở nơi đó đã bỏ ra đi.Bến cũ chỉ còn vẵng nghe tiếng hát chèo đò hòa quyện với âm thanh rì rào sóng biển...một khúc hát trầm buồn.
Thật vậy, biển hát trong những chiều nhạt nắng., hát trong những đêm cô tịch gió gào.Biển ru lòng nhân thế..gieo sầu thảm buồn thương ầm vang trời đất.,khiến cô phụ chạnh lòng nhớ mối tình xưa.

Nghe biển hát ngẩn ngơ một thuở.
Ngày tôi về đã lỡ chuyến đò.
Thoáng xa vọng lại câu hò.
Dòng xưa vắng vẻ hoang sơ cảnh sầu.

Vốn là một thi nhân dạt dào cảm xúc., cô phụ mượn bút nghiên ,trải vần thơ phú, trút cạn nỗi niềm.Trước buổi chiều tàn, hoàng hôn phủ bóng, đêm về...và trăng lên...Bóng trăng in soi đáy nước gợi cảm cô phụ nghĩ rằng trăng rơi như tình yêu mình rớt rụng vỡ loang.

"Trăng rơi xuống còn đâu bóng nhạn"

Ôi...trong đêm..trăng rụng..bóng nhạn ..tiếng kêu con chim lẻ bạn thương đau trời khuya thiết tha thảm não.Câu thơ quả tuyệt vời.!_...Gợi cảnh tượng hình..Ta thấy xót xa,  cô đơn, quạnh vắng...còn gì hay hơn nữa.?

Khi trở lại, hết rồi...những buổi hoàng hôn tím màu chờ đợi người yêu  trong mỗi chiều tà trải nắng., giờ đây còn chăng trong kí ức phủ về.mà hiện tại trên lối xưa có mỗi mình em lẻ bóng lắng nghe tiếng rả rích ve sầu muà hạ., không phải là lời tâm sự vỗ về của tình nhân ..của người yêu mình thuở trước.

Trăng rớt xuống đâu còn bóng nhạn.
Sắc lòng hoang dĩ vãng phủ về.
Đường xưa rền rĩ tiếng ve.
Lời yêu viết vội bên lề gió mưa.

Đêm vỡ mộng buồn sầu dã dượi. Lệ lòng tuôn dạ héo lá mùa thu.Tiếng sóng reo hòa gió thổi vụt vù.Như lời khẽ nói bậu ơi đừng lưu luyến..

Ta nghe tác giả tỏ bày:

Đêm buồn vỡ lưa thưa úa lá.
Thời gian trôi giàn giụa lệ rợi.
Sóng reo níu bước chân đời.
Nhịp tim run rẩy rã rời cuồng mê.

Tiếng sông rì rào như tiếng kẻ bạn lòng khe khẽ ru khúc , vỗ về làm bịn rịn luyến lưu , níu giữ bước chân xa..và như nhắc nhở  những thiết tha  cho cuộc tình thuở nọ.Một tình yêu cuồng mê đã làm nhịp tim nàng run rẩy...

"" Sóng như níu bước chân đời.
Nhịp tim run rẩy rã tời cuồng mê."

Nàng oán hận, trách chàng bội ước.,cắt ân tình miệng nói khắc đá bia.sớm quên lời thệ nguyện để cho nàng trải qua năm dài khổ tận , chờ đợi mỏi mòn.Lời hứa xưa chỉ có hai người thì lấy ai minh chứng ?.

Đừng vội khắc lời thề trên đá.
Hồn thêm đau biệt giã mỏi mòn.
Lấy ai làm chứng sắt son.
Thời gian mưa nắng chỉ còn niềm đau.

Bởi thời gian cuốn đi tất cả, chỉ còn lại dư âm trong kí ức.,còn lại những lắng đọng thương sầu.Em đang cô đơn đợi ngóng...bóng chim tăm cá vẫn biệt mờ..

Tôi khóc khẽ nỗi sầu năm tháng.
Sóng dềnh dàng dĩ vãng trôi đi..
Ngày tôi về thấy những gì.
Lối mòn lẻ bước chim đi qua cầu.

Đêm bơ vơ ,mình nàng trên bãi vắng, thẩn thơ sầu muộn., bờ lau nghiêng ngã chao buồn...gió hiu hắt phất phơ.Em miên man trong hận tủi, chợt hương cau từ đâu thoảng lại nàng nhớ buổi sum vầy hôn lễ hẹn ước cau trầu.mà trỉu nặng niềm đau.
Gió đêm thổi tung bay mái làn tóc mượt, cô phụ đưa tay vuốt mái tóc mình và mĩm cười cất tiếng hát.câu ca dao thuở trước" Tóc mai sợi ngắn sợi dài....Lấy nhau chẳng được thương hoài ngàn năm."

Ngoài khơi, biển vẫn rầm rì cơn sóng vỗ..Biễn hát...biển đang hát bài ca " Tình là Muôn Thuở" trong khi cô phụ cũng đang tuôn mạch sầu khơi....tuôn dòng lệ chảy.....

Bờ cát lạnh 
Hàng lau phơ phất..
Người xa rồi 
Chất ngất buồn đau. 
Nghe trong gió thoảng
hương cau.
Buồn ngơ kỉ niệm 
Sợi sầu năm xưa.

Phạm Văn Niêm 1/7/2017.

Chủ Nhật, 30 tháng 6, 2019






NỖI BUỒN 

Rớt nỗi buồn qua ngõ 
Đậu trên mắt lệ sầu 
Nghe hằn một vết sâu
Tim đập rung sai nhịp 

Xiết chặt trong buồng ngực 
Bờ môi khẽ khàng run
Lòng đau chạm nỗi buồn 
Vết cắt sâu vào tận 

Trời chiều tím phủ đồi
Gác vắng đơn côi quá 
Ngắm giọt mưa qua cửa
Cà phê đượm đắng môi

Nghe rả rích mùa mưa 
Sầu dâng lên khóe mắt 
Cuộc đời tựa kén đưa 
Lạnh ngắt hồn thu tím

Ai về nơi phố nhỏ
Chở chút nắng về thôn 
Ưng sắc tím hoàng hôn 
Ủ nồng trăng lẻ bóng
         01.07.2019
    Thơ: Giang Hoa 



TRÊN LƯNG NGỰA

Người lên ngựa băng rừng vượt dốc núi 
Kẻ tiễn đưa rong ruổi suốt canh trường 
Dấu chân di qua từng chốn biên cương 
Người và ngựa con đường cheo leo bóng

Bàn chân giẫm dậy lên từng làn sóng
Thúc giục nhau vang vọng cả núi đồi 
Chiều trong rừng dưới bóng tà dần xuôi
Những tiếng thú sau đồi nghe sâu thẳm

Nỗi nhớ quê như bám chặt đáy lòng 
Vì mong đợi cứ trông ngày trở lại
Tuổi hoa mộng một thời còn thơ dại 
Nhìn bóng mình xưa bên mái nhà tranh 

Người con gái sắc nước khuynh thành ấy
Động binh đao tay nải ngựa lên đường 
Dáng giai nhân đượm nét mặt vấn vương 
Chân níu bước dặm trường người quân tử                

Và từ đó hình bóng xưa chiếm ngự
Làm hành trang cất giữ những năm dài
Ôm nỗi sầu lòng nghĩ mãi về ai 
Đời lang bạt trên vai nhiều gánh nặng 

Nợ đời trai nỗi niềm luôn trĩu quặn 
Thân cỏ dại sương bạc trắng phủ đầu
Nhìn vạn vật lấp tà huy vùi sâu 
Đời có gì ngoài nỗi sầu muôn thuở 

Ngoảnh đầu lại giật mình trong bỡ ngỡ 
Năm tháng dài thổn thức vết hằn sâu 
Những nếp nhăn tóc cũng đã bạc đầu 
Cây cổ thụ thay màu theo năm tháng..
                     01.07.2019
                 Thơ: Giang Hoa 

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2019










MƯA XỨ HUẾ 

Ừ răng lạ mưa chi mà dai dẳng 
Sông sụt sùi .. Tủi phận khóc ngậm ngùi 
Nhìn bên tê răng nghèn nghẹn khôn nguôi
Nghe ray rức lá rơi chiều nghiêng ngả 

Xao mái đẩy con đò thương chi lạ
Đậu mé sông chừ nấn ná thì thầm 
Nì anh ơi!.. Khỏe tay đẩy mái dầm
Mưa cứ đổ lâm thâm lùa đi miết 

Ừ rỉ rả mưa chi mà da diết 
Thúi ruột gan ngã nghiệt quá đi thôi
Đợi con đò mà răng đã đi rồi 
Đứng dõi miết bồi hồi chi lạ hỉ!

Ngó ngoài tê non nỉ ai gọi đò
O lúng túng .. Nhìn O quay chèo lại
Ửng hồng má tay O nghiêng ngả mái 
Nhớ thuở xưa ai ngại ngùng đứng chờ 

Cũng chỗ ni con đò tựa lưng bờ 
Sương mai xuống thẫn thờ cơn mưa đổ
Sông Hương gợn nghe cả con sóng vỗ
Nhớ người ta nhớ Huế thuở xa xưa 

Mà răng lạ hồn xưa nghe lạ lắm 
Da diết buồn mưa chạm tận đáy lòng 
Huế đơn thuần mộc mạc tựa dòng sông 
Khôn sóng dậy cũng khôn lao xao dạ

Mược người ta có lạ lắm chi mô
Trở lại Huế lần ni O khôn khác 
Áo dài tím nón lá bài thơ lạc 
Nghe phảng phất lời nhạc mang sắc phượng 

Ký ức về .. Ừ răng ngượng lạ chưa 
Qua nhà Mạ O thưa nghe mát dạ 
Dễ thương rứa hồn ni đà nghiêng ngả
Nì tôi thương .. O giả lả .. Chi mô ..
                         15.06.2019
                     Thơ: Giang Hoa

Thứ Năm, 13 tháng 6, 2019









KHOẢNG LẶNG

Dõi bóng người đi lệ đổ dài
Âm thầm trở bước tại vì ai
Trời khuya cảnh vắng không thuyền đậu
Dáng liễu lòng hoang tựa cửa cài
Thấy bể đời qua đường ngõ mộng
Xa rừng tiếng giẫm của loài nai
Nhìn mưa phủ hạ buồn tê tái
Lặng lẽ hoài thu tủi gối hài
                       14.06.2019
                    Thơ: Giang Hoa

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2019





CHÉN TRÀ THIỀN

Vơi tay rót chén trà thiền
Chén tâm chén nhẫn giữ yên đáy lòng
Biển trời ân đức mênh mông
Rót đầy chén hận bẻ cong nẻo đời

Đò nhìn trăng chếch chơi vơi
Mảnh nghiêng vết khuyết nửa vời xa xăm
Vị sen hương sắc tịnh tâm
Nghe kinh Phật pháp đóa vân rực thiền

Ba sinh mấy kiếp sinh nguyên
Trần gian cửa tạm nợ duyên đã dư
Câu kinh bát nhã tịnh tu
Trí khai mượn bút thiên thư mấy lời

Vén mây vớt giọt sương trời
Lọc tinh trà đạo sáng ngời trí minh
Vị thiền lẫn giữa câu kinh
Hương sen bát ngát mông mênh đậm đà
                           12.05.2019
                       Thơ: Giang Hoa

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2019









QUY ẨN

Ngoài kia đã chuyển mấy luân hồi
Vũ trụ con người cứ phải trôi
Dõi mảnh trăng ngà nơi cuối mộ
Nhìn chân mã bạch bóng xuôi đồi
Thân ngàn ngọn gió rơi mờ ảo
Mộng giữa non bồng thấy lẻ côi
Mõ gióng quay về quy cửa Phật
Đời sau hóa vận sẽ đâm chồi
                       02.05.2019
                  Thơ: Giang Hoa

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2019






DƯ ÂM 

Hạ về khép nép bên ô cửa
Tà áo xưa bay lạc khuất đường 
Tôi giấu tình tôi sau nép áo
Môi gầy phút chốc mọng đầy trăng 

Phượng hồng ngày ấy nhiều xao xuyến 
Chất chứa trong tim ký ức xưa 
Một nửa hồn kia nghiêng bóng hạ 
Nửa vầng trăng mộng tím song thưa 

Nép áo phong sương vàng lạc lối 
Viết đầy ký ức thuở hồn nhiên 
Thư xưa nét bút còn in đậm 
Vết bụi thời gian dấu ngả nghiêng

Tôi về cố níu thời gian lại
Đọng chút dư âm tuổi hạ buồn
Lối cũ sân trường ve vẫn hát
Trời chiều phố Nội nắng thầm vương

Giây phút trong tôi chợt thẫn thờ 
Níu chân bóng dáng cô thôn nữ 
Ôi hình cũ ấy tỉnh hay mơ
Có lẽ người xưa qua trí nhớ 

Cô gái đưa đò trầm mái đẩy
Khua theo sóng vỗ mắt xa đưa
Sương giăng phủ lối con sông khóc
Nhớ buổi ly tan trời đổ mưa 

Từ độ ấy tin âm bặt tiếng 
Tạo hằn vết cắt ở trong tim
Lãng quên ngày tháng mong chờ ấy
Bỗng chợt khơi về ký ức êm ..
                       27.04.2019
                   Thơ: Giang Hoa

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2019









CON ĐÒ TÌNH 

Mỗi độ người đi gió trở trời
Đêm trằn giấc muộn tủi sầu rơi 
Hồn lay khóm bạch quỳnh run rẫy
Dạ ủ chùm tinh tú rã rời 
Nguyệt vỡ thu tàn thay lá đổ
Lòng nghe hạ úa ngỡ giao thời
Ngăn làn sóng nhỏ buồn duyên lỡ
Khép lại con đò giẫm bể khơị ...
                  O5.05.2016
             Thơ: Giang Hoa

BÌNH THƠ:
Lu Hà Dòng Thơ

Chuyện Bất Ngờ Thơ Xướng Họa 

Hồn thơ đường thi của Hà lão phu tưởng lâu ngày gía băng bên chậu kiểng đặt ngoài cửa bệ sổ? Vì đã lâu vắng bóng khách làng chơi thơ đường ưng ý. Bỗng nhiên trên trời rơi xuống một thiếu phụ sương pha tuyết nguyệt thỏ thẻ bên tai: Lang quân ơi! Kiếp trước thiếp và chàng thường hay thù tạc với nhau. Không lẽ Chiêu Hổ quên Hồ xuân Hương này rồi sao?  Mình bàng hoàng rụi mắt tự hỏi: Ta là Trang Sinh hoá bướm hay Thuần Vu Phần ngồi gốc cây hoè nằm mộng làm thái thú quận Nam Kha hay sao? Mới lồm cồm ngồi dậy mở máy tính ,thấy tin nhắn của nữ sĩ Nguyễn Bích Yến tức Giang Hoa về một bài đường thi mới làm. Thấy bài thơ hay ý thứ sâu sắc thâm trầm tình thì lai láng nên lão họa ngay.

Sầu Mộng Canh Thâu
họa thơ Giang Hoa: Gió Trở Trời 

Lá thu rơi rụng vọng tơ trời
Rặng liễu cầm canh giọt lệ rơi!
Thiếu phụ phòng không sầu trở giấc 
Tùng quân vắng bóng mộng chưa rời
Thuyền tình giông bão bao từng trải 
Biển ái bình yên đã hết thời
Thôi thế đành xong mây xõa tóc 
Chập chùng sóng vỗ chốn xa khơi…!

5.5.2016 Lu Hà

Nguyên tác thơ Giang Hoa:

Con Đò Tình

Mỗi độ người đi gió trở trời
Đêm trằn giấc muộn tủi sầu rơi 
Hồn lay khóm bạch quỳnh run rẫy
Dạ ủ chùm tinh tú rã rời 
Nguyệt vỡ thu tàn thay lá đổ
Lòng nghe hạ úa ngỡ giao thời
Ngăn làn sóng nhỏ buồn duyên lỡ
Khép lại con đò giẫm bể khơị ...

O5.05.2016 Giang Hoa

Bây giờ lão phu nói về tâm trạng của lão phu trước nhé. Ai bảo lão ích kỷ cá nhân chỉ nghĩ tới mình, yêu cái thân mình  thì đã chết ai, tổn hại đến ai? Lão chỉ là văn nhân quèn chứ có phải là nhà cách mạng đâu? 

Mùa thu là mùa của sầu biệt chia ly, khi những lá vàng một thời xuân sắc tắm nắng cả một mùa xuân mùa hè hạnh phúc. Sinh lão bệnh tử là lẽ thường của tạo hóa máy trời. Mùa xuân hoa nở mà thu mùa đông tiễn hoa đi như biết bao đóa hồng nhan hương sắc phai tàn. 

Hoa đã nở một đôi lần chưa nhỉ
Đã say chưa hương nhụy của mật đời 
Yêu đời thỏa sức bướm hoa khoe thắm 
Thu đến tàn đông cánh rụng rã rời

Chao ôi đời người như ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, ngoảnh đi ngoảnh lại đã xế chiều rồi. Một trăm năm đâu phải nhiều nhặn gì? Nhưng ái tình hoài mộng thì vẫn còn sống mãi vĩnh cửu dưới ánh trăng rằm biết bao cuộc tình vần thơ lai láng. Dương Liễu Thanh Thanh là câu chuyện tình bi thảm của Quỳnh Dao. Những ai là người miền Nam truớc năm 1975 các cô thiếu nữ phòng loan khuê các thường hay đọc.  Các đi ển tích liễu chương đài đã làm tâm hồn lão phu mê đắm. Rặng liễu cầm canh gịọt lệ rơi cũng là nước mắt của nàng Hằng Nga trên cung Quảng Hàn tuôn xuống vậy.

Còn nổi buồn nào bằng thiếu phụ xa chồng như trong Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn và bà Đoàn Thị Điểm hay thiếu phụ Nam Xuơng, nàng Tộ Thị b ế con chờ ch ồng hóa đá. Tâm sự trùng trùng đa đoan chồng khoác áo chiến bào ra trận vợ níu dải áo mà phải gạt nước mắt chém phăng vạt áo đi hay cảnh âm duơng cách trở...Thiếp đây chàng đó xa cách ngàn trùng chỉ còn biết gặp nhau trong những giấc mơ thôi ...

"Thiếu phụ phòng không sầu trở giấc 
Tùng quân vắng bóng mộng chưa rời"

Trần gian vực thẳm chơi vơi 
Chàng dừng vó ngựa lệ rơi suối vàng 
Thuơng người trở giấc mơ màng 
Giơ tay quờ quặng bẽ bàng gối loan...

"Thuyền tình giông bão bao từng trải 
Biển ái bình yên đã hết thời"

Sinh tử luân hồi ba sinh hoài mộng, trùng trùng duyên khởi theo giáo lý nhà Phật. Chàng đi thiếp ở lại nhà, hay chàng vĩnh biệt cõi đời bởi hòn tên mũi đạn chàng đầu thai trở lại kiếp người hay lạc vào 3 đường ác đạo. Nếu trở lại làm người thì cũng không tránh khỏi con thuyền tình đấy giông bão. Còn thiếp biển ái đã sóng yên tĩnh lặng cánh hoa xưa dã hết thời tàn héo phũ phàng hay xuân tình còn động sức sống lại hồi xuân? Ai là kẻ tri âm cùng thiếp tâm sự giãi bày đây?
Bao nhiêu câu hỏi trằn trọc suốt năm canh mà rầu lòng người cô phụ.

Hàng hiên mưa rơi lã chã. màn đêm bao la chỉ còn nghe thấy tiếng dé kêu côn trùng rên rỉ. Ta chỉ còn nghe một tiếng thở dài não nuột buông xuôi bằng hai câu thơ kết. Thuơng thay cho thân phận đàn bà như thuyền không lái như mây xõa tóc dưới vòm trời cay nghiệt ghen má hồng nhan 

Thôi thế đành xong mây xõa tóc 
Chập chùng sóng vỗ chốn xa khơi…!

Bây giờ lão phu sẽ bàn tiếp 8 câu đường thi của nữ sĩ Giang Hoa làm cho trái tim gìa ửng máu đào hoa. Thật ra so với Lý Bạch, Tô Đông Pha, Bạch Cư Dị thì lão phu còn trai trẻ chán. Ngày xưa các văn thi nhân nghèo lắm, trời hứa cho 100 năm tuổi xuân mà nhiều vị mới có 50 xuân thôi mà răng lợi chân tay rúm ró co quắp rồi, nhìn thê thảm lắm đâu như Hà lão phu cơm ăn ba bữa quần áo mặc cả ngày, mùa nào hoa rau quả ấy.Lão chả cần sâm nhung cao hổ rượu rắn làm gì mà sức lực dồi dào kinh mạch điều hòa. Lão lại mê môn khí công hít thở khí trời miễn phí. Đám thanh niên loại xì ke ma túy đứng bên cạnh lão thì lão vẫn chiếm thế thuợng phong. Nhờ vậy lão ung dung ngồi bảnh choẹ thưởng làm bình thơ Giang Hoa đây. Mới qúa trưa mà nàng Giang Hoa đã gửi vào Facebook chúc ngủ ngon mơ đẹp rồi. 

Tôi nằm mơ giữa ban này 
Vẳng nghe lời chúc đắm say hương tình 
Nửa vòng trái đất lưu linh 
Thất ngôn bát cú rung rinh trái đào 

Tiếng thơ thổn thức nghẹn nghào
Nổi niềm thiếu phụ thì thào bên tai 
Bâng khuâng hỏi liễu Chương Đài
Tràng An xa cách u hoài vầng trăng...

-Giang Hoa:"Mỗi độ người đi gió trở trời
Đêm trằn giấc muộn tủi sầu rơi "

Bổng đâu lại nghe cả tiếng cụ Nguyễn Du nữa chứ:

"Nhớ lời nguyện ước ba sinh,
Xa xôi ai có biết tình chăng ai?
Khi về hỏi Liễu Chương Đài,
Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay!"

Sở dĩ có nghĩa ấy do điển tích ở tình sử:
Đời nhà Đường, Hàn Hoành tuổi trẻ nổi tiếng là một người tài danh. Nhà nghèo kiết, lấy một nàng kỵ nữ họ Liễu ở Chương Đài.
Mấy năm sau, quan Tiết độ sứ ở châu Thanh là Hầu Hy Dật mến tài, tâu vua xin Hàn Hoành làm người giúp việc. Bấy giờ, đương lúc nhiễu loạn, Hàn không dám đem Liễu đi theo, để nàng ở lại kinh đô, định chờ dịp tiện sẽ về đón. Nhưng trải qua ba năm trời, Hàn vẫn không về đón được. Nhân lấy vàng đựng vào một cái túi gởi về cho Liễu, kèm theo một bài thơ:
“Liễu ơi, hỡi Liễu Chương Đài,
Ngày xưa xanh biếc, hỏi nay có còn?
Ví tơ buông vẫn xanh rờn,
Hay vào tay khác, khó còn nguyên xưa...

Giang Hoa:
"Hồn lay khóm bạch quỳnh run rẫy
Dạ ủ chùm tinh tú rã rời "

Con Đò Tình của Giang Hoa cũng bao nhiêu chuyện tình trên những con đò mà Nguyễn Bính, Hàn Mạc Tử, Lu Hà , Bạch Cư Dị v. v... mộ tả trong thơ.
Nhưng tuyệt vời nhất là con đò mà chàng văn sĩ Bùi Hàng gặp hồn ma nàng Vân Kiều và giới thiệu chàng với em gái mình là nàng Vân Anh ở bến Lam Kiều. Câu chuyện lão bà đòi đồ sính lễ là cái chày ngọc ở núi tiên để bà gĩa thuốc huyền sương còn vang vọng tới ngày nay. Giang Hoa phác họa lại cảnh: Hồn ma hay hồn ái tình về lay động khóm hoa quỳnh trắng run rẩy là lúc quỳnh nở giữa đêm làm cho lòng dạ người thiếu phụ muốn thấu tới các vị đại giác La Hán thần thông ủ nóng cả các vì tinh tú rã rời trên giải ngân hà. Một trí tưởng tượng siêu việt của lối thơ tượng trưng đã dạt vào cảnh giới vi vô của Lão Trang vậy.

Giang Hoa:
"Nguyệt vỡ thu tàn thay lá đổ
Lòng nghe hạ úa ngỡ giao thời "

Nguyệt là trăng là Hằng Nga cũng là hình ảnh người con gái đẹp khi hồn về lay động khóm quỳnh cùng rung rinh cây lá khác làm ta mới tỉnh mộng nhìn vào hiện trạng không gian và thời gian lúc này là lúc thu tàn hạ úa là lúc giao thời thay đổi thời tiết hay lòng mình trải qua bao biến dộng đắng cay vui buồn khổ đau...?

Giang Hoa:
"Ngăn làn sóng nhỏ buồn duyên lỡ
Khép lại con đò giẫm bể khơị ..."

Hai câu kết là sự khảng định nguyên trạng nội tâm. Gịọt lệ buồn như làn sóng nhỏ làm tủi hờn trái tim yêu thuơng ngọn lửa lòng nguội dần vì đàn đứt dây cung duyên tình dang dở mà phải cố gắng gượng ngăn lại. 

Hãy cắn răng để mà chịu thiệt. Hãy chống tay đứng dậy mà đi. Trong đau thuơng thôi đi đừng tuôn lệ, vui với tha nhân với tháng ngày. 
Khép lại con đò tình đã giẩm nát lòng em giữa chốn biển khơi.

5.5.2016 Lu Hà