Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2018








BÌNH THƠ: về bài thơ"HỒN ĐI LẠC" của Bích Yến Nguyên" Giang Hoa"
-++++++++
Thơ: HỒN ĐI LẠC.
Tác giả: Giang Hoa

Anh có biết trời hôm nay gió lặng.
Không có anh nên nỗi vắng đong đầy.
Chiều mưa buồn khe khẽ lá vàng bay.
Em ray rức hồn quay về bên ấy.

Đợi anh đến lửa tình yêu nồng cháy.
Nơi xa xôi chỉ có vậy anh yêu !
Lá vàng rơi xào xạc nhớ mỗi chiều.
Em thổn thức đìu hiu buồn giận dỗi.

Anh xa vắng để em sầu lạc lối.
Thiếu ánh trăng nên lá vội rơi tràn.
Anh đâu rồi em ôm cả nắng vàng.
Trăng âu yếm hay tình trăng phiêu bạt.

Mây hờn gió để hồn em đi lạc.
Không có anh nắng xơ xác lặn rồi.
Trời như hiểu nên mưa khóc sụt sùi.
Mưa tức tưởi hay lòng tôi tan vỡ.

Em gửi đến cả tình yêu trăn trở.
Đợi anh về nhưng thấy sợ mưa ngâu.
Dải sông ngân ai nỡ bắt nhịp cầu.
Tháng bảy qua hoa cau buồn trước cửa.

Về anh nhé ! dù tình mình không tựa.
Thì nơi nầy đã lạnh giữa tàn đêm.
Em luôn mộng mảnh nguyệt ghé qua thềm.
Để tình mình mặn nồng thêm năm tháng.

Cảm Nhận:
Văn Niêm Phạm.

-+++++++++++

Bích Yến Hoa Nguyên là một nữ thi sĩ yêu kiều diễm lệ ,tài sắc vẹn toàn.Cô có một tâm hồn thủy chung son sắt.Tình yêu và thơ của cô hòa quyện vào nhau để thăng hoa trong từng cảm xúc.cung bậc thơ ca.Chẳng hạn trong bài "HỒN ĐI LẠC" mà tôi giới thiệu hôm nay là một điển hình..Mời các bạn cùng tham khảo bài thơ nêu trên:

HỒN ĐI LẠC là một bài thơ 8 chữ được viết thành 6 khổ .Mỗi khổ 4 câu..
Nội dung là lời tâm sự của nàng cô phụ gửi cho người tình xa bày tỏ tâm trạng.của mình.

Anh có biết không hôm nay trời gió lặng.
Không có anh nên nỗi vắng đong đầy.
Mưa chiều buồn khe khẽ lá vàng bay.
Em ray rức quay hồn về bên ấy...

Chiều buồn ngồi một mình ngắm cảnh mưa rơi và lá vàng bay lã chã người cô phụ chạnh lòng cảm phận nhớ đến người yêu đang xa khơi ngoài vạn dặm.Nàng tỏ bày lời thơ hết sức nồng nàn thiết tha sâu đậm.

" cảnh gió lặn mưa tuôn lá vàng rơi ..."cũng giống cảnh nàng cố nén thương sầu mà dạ vẫn héo đau.
Nàng cô đơn vì lẻ bạn .Bởi thương nhớ mà trông chờ.Vì lo âu nên gửi lời nhắn nhủ....Niềm vui của nàng là mong sao người yêu thấu hiểu lòng mình nên thường ước mong được vun vén đắp bồi không để tình yêu phủ rêu mờ theo năm tháng cho dù có xa xôi. Lúc nào nàng cũng dành cho chàng quả tim nồng đang rực cháy.
Nàng nhắc lại trong những chiều xưa , khi thu về sang mùa đổi lá...những lúc đó không có chàng nàng cảm thấy cô đơn buồn thật nhiều và giận hờn chàng mọi thứ .

Đợi anh đến lửa tình yêu nồng cháy.
Nơi xa xôi chỉ có vậy anh yêu !.
Lá vàng rơi xào xạc nhớ mỗi chiều.
Em thổn thức đìu hiu buồn giận dỗi.

Quả đúng tình yêu là vậy.
Lời của bài hát mang tên "Biển nổi nhớ và em" cũng nói.,ca rằng.

"Biển xa cánh buồm một chút đã cô đơn.
Gió âm thầm không nói mà núi phải mòn.
Anh không phải là chiều mà nhuộm hồn em đến tím..."

Thế mới biết khi đã yêu nhau rồi mới biết ngày là cay đắng...
- Biết nhớ thương là không nguôi. 
- Biết vì ai mà mong chờ .
- Cho nên ta nghe nàng nói :

Anh vắng xa để em sầu lạc lối...
Thiếu ánh trăng nên lá vội rơi tràn.
Anh đâu rồi em ôm cả nắng vàng.
Trăng âu yếm hay tình trăng phiêu bạt.

Lời cô phụ như tiếng tơ đồng chứa chan thương cảm khiến cho kẻ đang yêu hoặc tình yêu dang dở phải thương buồn.!.

Điểm đáng nói là nàng cô phụ đã vay mượn ngoại cảnh để hòa đồng , hoặc nhân hóa biểu tượng , làm rõ trạng thái cảm xúc nội tâm con người như: mây hờn, nắng xơ xác., mưa khóc, .tức tưởi. v.v...

Mây hờn gió để hồn em đi lạc.
Không có anh nắng xơ xác lặn rồi.
Trời như hiểu nên mưa khóc sụt sùi.
Mưa tức tưởi hay lòng tôi tan vỡ...

Thật là hay .!

Mây hờn gió để hồn tôi đi lạc.Phải chăng cô phụ ví tình nàng và chàng như gió với mây.? Nên cuộc tình nàng như gió bỡn mây, đùa bềnh bồng châu du khắp nẻo...rồi lạc bước sông hồ .Tình chàng đã đưa nàng đến thiên đàng hay rơi sa địa ngục khổ đau.!

Em gửi đến cả tình yêu trăn trở ...
Đợi anh về nhưng thấy sợ mưa ngâu.
Dãy sông ngân ai nỡ bắt nhịp cầu.
Tháng bảy qua hoa cau buồn trước cửa.

Nàng phân trần cùng chàng những trăn trở, đợi mong....lo lắng trách hờn và nói lên niềm hy vọng tương lai mơ ước.Đó là nỗi xót xa cay đắng muộn phiền chờ đợi. Sự lo sợ tình dở dang như Ngưu Lang Chức Nữ ...sợ thấy mưa ngâu. Vì hội ngộ tương phùng rồi cũng biệt ly như Chúc Nữ chàng Ngưu.

Trách sông ngân ai nỡ bắt cầu...Ai đã làm cho tình phân cách ?... Đàn Ô Thước bắt nhịp nối cho tình Ngưu còn tình cô phụ đọạn lìa thì ai là kẻ bắt cầu cho nàng qua bến hẹn.!

Tháng bảy đã qua , mùa hoa cau đã trổ ..ước hẹn sai lời ...Em nhìn hoa .cau trước cửa nhà đẫm lệ sầu.than.buông lời oán trách.

Dù tình yêu đang còn dang dở thế mà dạ mãi hoài mong . Cô phụ thôi thúc người yêu hãy mau quay về ... dù mai nầy không tròn duyên đẹp phận..Không chung sống bên nhau. Nhưng nếu anh còn nghĩ đến tình em thì mau quay về chốn cũ .Nơi đây giữa tàn đêm sẽ không còn lạnh nữa bởi mình đã chung đôi .Nàng hy vọng nối kết nửa mảnh nguyệt khuyết thành vầng trăng tỏ rạng qua thềm lồng chung thành một vần trăng sáng đẹp duyên ngời

Về anh nhé ! dù tình mình không tựa.
Thì nơi nầy đã lạnh giữa tàn đêm.
Em luôn mộng mảnh nguyệt ghé qua thềm.
Để tình mình mặn nồng thêm năm tháng.

Tóm lại :
"HỒN ĐI LẠC" là một bài thơ tuyệt vời...là một bản tình ca.Một phổ khúc nhạc.Lòi thơ êm ái nhẹ nhàng.Ngọt ngào tinh tế...sâu xa , lắng đọng.Trau chuốt nhịp nhàng âm điệu.
Bài thơ như gom tất cả chân tình gửi đến người
yêu .

Tôi xin chân tình cảm ơn tác giả và các bạn đã cùng tôi tham gia tìm hiểu.nội dung bài thơ nầy.

Sau cùng là phần cảm tác thêm của tôi cùng tác giả Giang Hoa - Bích Yến Nguyen.

Bài thơ hoa thắm sắc hồng.
Lời thơ nắng ấm sưởi lòng cố nhân.
Âm điệu nhạc khúc trỗi ngân.
Ý thơ ái đậm tràn ân nghĩa tình.

Cám ơn tất cả.....
.
TPHCM ngày 29/3/2017.
Phạm Văn Niêm .

Thứ Năm, 29 tháng 3, 2018





CÂY MAI GIÀ

Mai già nở cành vừa rụng lá
Lâu năm rồi chẳng lạ nhà tôi
Hằng năm nhìn ngắm lá rơi
Cho hoa ra nụ lả lơi khoe vàng 

Cây vẫn đứng hiên ngang những tháng
Nhớ ngày xưa tản mạn mới về
Vợ chồng kết nghĩa phu thê
Ngày tôi ra mắt vẹn thề nên duyên

Thời gian thoáng con thuyền đưa đẩy
Một chớp thôi đã thấy qua nhanh 
Cây mai vẫn thế trung thành
Vẫn ra hoa trổ vẫn xanh nụ vàng

Một năm mới xuân sang lại đến 
Lòng nôn nao tới hẹn lại về 
Lo toan mọi việc bộn bề 
Ngắm cây mai trổ vàng khoe sắc trời

Bao thế hệ dần rơi về bụi
Vẫn cây mai lầm lũi một mình 
Vàng tươi sắc rực lung linh
Thâm niên đứng đó hiển vinh cho đời
                          27.03.2018
                    Thơ: Giang Hoa


Thứ Tư, 28 tháng 3, 2018






CHIỀU TRÊN BIỂN ..

Chiều trên biển êm đềm tôi dạo bước
Sóng biển ru mà mượt hát dịu dàng
Sóng hôn bờ lẫn vào hồn mênh mang
Sóng xói mòn như dã tràng xe cát

Biển vẫn thế thổi hồn tôi đi lạc
Sóng vỗ ghềnh đá mặc phủ phong rêu
Gió lạnh lùa mộng tình buồn hắt hiu
Thả tình say cuốn buổi chiều đi mất

Nhìn bóng đổ sóng dỗi hờn trôi dạt
Biển ngọt ngào âm vang bạt trùng xa
Bóng dần rơi nắng vừa ngã xế tà
Dấu chân in nhạt nhòa qua con sóng

Tung bọt trắng lẫn hòa trong hoài vọng
Nhặt hoàng hôn vào khoảng trống hư vô
Mộng nhủ thầm ước trăm đều giấc mơ
Ngỡ ngàng chợt lạc bên bờ hạnh phúc

Mộng thờ thẫn như con thuyền độc mộc
Sóng cô đơn ôm bờ dốc xế tà
Biển bao la như bầu trời nhạt nhòa
Quay trở gót giật mình ngơ ngẩn quá !!
                              28.03.2018
                        Thơ: Giang Hoa

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2018










NỖI NIỀM ...

Từ dạo người đi hụt hẫng rồi 
Băng sầu phiến đá quạnh hồn tôi
Không gian ghế trống luôn hờ hững
Lá đổ muôn chiều lạnh lẽo ôi !
                27.03.2017
           Thơ: Giang Hoa

Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2018






TƯỞNG CÕI TUYỀN ..

Đỗ mái xuôi dòng tưởng động tiên
Nào hay tuổi hạc đến sông Tiền
Mơ màng tỉnh giấc thì ra dại
Vội vã lên thuyền khỏi hóa điên 
Thấy bể trầm kha chùng dạ não
Sầu tâm thảm chí lại hơi phiền 
Con người cũng lúc tan thành bụi
Ngưỡng cửa sông đời được mấy niên
                        25.03.2018
                  Thơ: Giang Hoa

Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2018







SỎI ĐÁ KHÓC HOA MƯA

Ôm chén đắng vào lòng
Hoa buồn lạnh tím đông
Người đi hồn khép lại
Cơn gió vội đi rong

Úa rụng buồn hoang vắng
Lệ ướt lá thu bay
Níu cuống hoa mưa quạnh
Rớt giọt mộng sương gầy 

Mây hờn lay gió rụng
Duyên phận khóc bẽ bàng
Thuyền qua sông ngược bến
Hỏi gió và hỏi trăng

Có phải xuân vừa đượm
Sỏi đá đã vương sầu
Khóc tình buồn ly biệt
Cánh nhạn biết về đâu

Đời chia hai lối rẽ
Cảnh bẽ bàng hoài sâu
Men sầu trăng cũng úa
Lẻ bạn tim nát nhàu ...
               22.03.2016
           Thơ: Giang Hoa


LỜI BÌNH:

Bài thơ SỎI ĐÁ KHÓC MƯA HOA của nhà thơ GIANG HOA  Bích Yến Nguyễn.

Làm thơ không phải dễ ! Bởi thơ thường xuất phát từ một mối tình (cảm hứng). , nhưng phải biết dừng lại trong phạm vi lễ nghĩa. Cho nên thơ có làm cho trời đất chuyển động, quỷ thần cảm xúc, giáo hóa tốt lành, nhân luân đầy đủ là điều thật khó . HOA GIANG BÍCH YẾN NGUYỄN mới đây nỗi tiếng là nữ sĩ tài sắc vẹn toàn có đủ chức năng trên .Và tôi là người thích đoc những dòng thơ tác giả chẳng hạn bài Ngũ ngôn dưới đây là một điển hình. Mời các bạn cùng đọc .

Thơ: SỎI ĐÁ KHÓC MƯA HOA.

Ôm chén đắng vào lòng.
Hoa buồn lạnh tím đông.
Người đi hồn khép lại.
Cơn gió vội đi rong.

Uá rạng buồn hoang vắng.
Lệ ướt lá thu bay 
Níu cuống hoa mưa lạnh.
Rớt giọt mộng sương gầy.

Mây hờn lay gió rụng
Duyên phận khóc bẽ bàng.
Thuyền qua sông ngược bến.
Hỏi gió và hỏi trăng.

Có phải xuân vừa đượm.
Sỏi đá cũng vương sầu.
Khóc tình buồn ly biệt.
Cánh nhạn biết về đâu.

Đời chia hai lối rẽ
Cảnh bẽ bàng hoài sâu.
Men sầu trăng cũng úa.
Lẻ bạn tim nát nhàu.

CẢM NHẬN:

Xuân qua ! Hạ mãn , thu tàn rồi đông lại.Vũ trụ đất trời như chìm hòa trong những cơn bấc lạnh..Gió buốt da..Cái lạnh bên ngoài của thời tiết làm bộc phát cái lạnh bên trong lòng cô phụ, khi cô đơn lẻ bóng đang mòn mỏi đợi chờ..Bởi cố nhân ai đó đã xa khơi vạn dặm.Tình chàng đến với nàng như cơn gió thoảng rong chơi vụt đến vội vàng rồi biến mất.Người lãng tử vong tình đóng kín trái tim yêu thương đã ra đi mà không ngoảnh lại .Để kẻ ở lại ôm khối tình si ngày đêm tủi phận mượn tửu đánh chén men cay, hoài mơ kỉ niệm...góp nhặt khổ đau trăm ngàn cay đắng.
Nhìn hoa buồn không tươi nở, trong cái lạnh tím của chiều đong..Tác giả tâm sự :

Ôm chén đắng vào lòng.
Hoa buồn lạnh tím đông.
Người đi hồn khép lại.
Cơn gió vội đi rong.

Mùa hạ đã qua lá vàng khô héo úa, chợt chớm thu về ! .Thật buồn với con mưa đầu mùa mang theo lá úa rụng cho giọt lệ giai nhân đẫm ướt dưới trời thu. Mưa quạnh hay bầu trời như cô quạnh làm u buồn mờ cả không gian giống như mắt nàng nhòa lệ đổ.Cô phụ bổng dưng muốn níu cuống hoa không để cho gió làm rơi rụng.Nàng muốn giữ những nụ mầm non chồi lộc cho cây tình yêu của mình mãi cảnh xanh hoa trổ nên cố xem nhũng hạt mưa thu như nhũng giọt mộng tình đang phủ trút xuống đời mình thêm tươi mát.?.

Uá rạng buồn hoang vắng.
Lệ ướt lá thu bay.
Níu cuống hoa mưa quạnh.
Rớt giọt mộng sương gầy.

Mây hờn lay gió rụng..Bởi gió lay cành cho hoa lá tả toi bay..bởi gió đưa mây trôi về vô định.Nên nàng oán trách tủi hờn.Mây và nàng phải chăng cùng tâm trạng mất người yêu.?
VÌ BẼ BÀNG DUYÊN PHẬN không sum hợp tương phùng..
Mây hờn gió lay cành làm rụng nụ ân tình..
Thuyền qua sông ngược bến đổ.sao thuyền không thuận dòng đổ bến để bẽ bàng tạo duyên kiếp trái ngang.?Thuyền ngược nẻo đổ bến sông hồ ?
Nàng hỏi gió rằng gió có đưa trăng... có dẩn dắt người tình nhân của mình xa khơi để hôn phu trở thành hôn phụ/?
Vô ích   ! ...gió vẫn reo vui và trăng vẫn sáng.Sao nàng không tự hỏi lại mình rằng  yêu thương thế có đủ lắm chưa ,.Hay bởi ân tinh ta và cố nhân ai là người không giữ ven.?

Mây hờn lay gió rụng.
Duyên phận khóc bẽ bàng.
Thuyền qua sông ngược bến.
HỔI GIÓ VÀ HỔI TRĂNG..

Với mối u hoài sâu thẳm trong tâm hồn cô phụ khi  tình tan duyên lỡ.ở tuổi xuân thì vừa đượm.Tuổi mộng mơ đã tàn..Sỏi đá cũng thương đau vương sầu lụy khổ.
Bởi khóc tình ly biệt... cảm thương chính phận mình như chim nhạn lẻ đôi. cô đơn lạc lỏng trên con đường định mệnh rồi đây không biết trôi nổi về đâu.
.
Có phải xuân vừa đượm.
Sỏi đá cũng vương sầu.
Khóc tình buồn ly biệt.
Cánh nhạn biết về đâu.

Đường tình hai lối rẽ... oanh yến lìa xa Hữu duyên vô phận.Hồng nhan mượn rượu nếm vị sầu.Mắt mờ lệ nhìn trăng bạt màu không còn rực sáng thanh trong.Tim yêu rỉ máu bởi lòng luôn vọng nhớ cố nhân một bóng đã mờ xa thành dĩ vãng..

Đời chia hai lối rẽ
Cảnh bẽ bàng hoài sâu.
Men sầu trăng cũng úa.
Lẻ bạn tim nát nhàu...

Bài thơ thắm đượm lệ sầu chất chứa nỗi niềm ,rất hay !
Cám ơn tác giả đã cho đọc giả trải lòng theo dòng thơ ...

Phạm Văn Niêm ..23/3/2016.








CHIA TAY ...

Thoi đưa thấm thoáng quay trở lại
Thời gian về nhớ mãi chuyện xưa
Cái thời tóc lõm dầm mưa
Giật mình tóc đã bạc thưa xế chiều

Bao kỷ niệm thương yêu tràn ngập
Tình bạn bè ủ ấp buổi đầu
Buồn vui thuở ấy nặng sâu
Bây giờ hạnh ngộ nỗi đau xa lìa

Bao ký ức nồng kia vội vã
Gặp nhau mừng mà dạ héo hon
Say sưa kể chuyện được còn
Mắt cười rơi giọt lệ son nuốt vào

Nay tình bạn cùng nhau vai tựa
Ngày mai thôi mỗi đứa hai phương
Xa quê để lại chữ vương
Mang tình lữ thứ nặng đường xót xa ...
                ******

CHỜ ĐỢI ...

Rồi chia mảnh vỡ đợi trăng thề
Dạ trải thơm lòng trỗi tiếng ve
Bởi nghĩa lồng vang từng tiết hạ
Vì ân phủ lộng những thu hè
Thương nhiều kỷ niệm tình xưa nhớ
Gửi ít thời gian mộng cũ về
Cảm nỗi bao điều dung dị ấy
Ươm niềm tái ngộ giữa hồn quê ...
                     23.03.2017
                Thơ: Giang Hoa






KẺ ĐỘC HÀNH ...

Buồn ai kẻ độc lữ du hành
Thủy mạc khung trời vẽ tím xanh
Gót mã tung hoành ngang dọc bể
Mình thân chiến tử giữa cung thành
Yêu người vạn ngõ băng ghềnh đá
Lạc nẻo trăm đường dõi bóng anh
Điếm Nguyệt Lầu trăng hờ hững ngả
Hồng Lâu Mộng liễu trải buông mành ...
                          24.03.2017
                    Thơ:  Giang Hoa





HOÀI MƠ ...

Lãng tử hoài mơ lại tháng ngày
Nên rời viễn xứ trở về đây
Nhìn gian bếp lửa loang màu khói
Dõi cảnh nhà ai rộn tiếng chầy
Lũ trẻ cầm roi dàn trận đánh
Ông già vỗ trống bủa trùng vây
Rừng văng vẳng sáo bên đồi vọng
Mãi trọn niềm vui ở chốn nầy.... 
                           24.03.2016
                      Thơ: Giang Hoa





TIẾNG RU ..

Vọng vẳng sau hè tiếng võng đưa 
Ầu ơ giọng hát khẽ ru vừa 
Khi chiều mẹ cáy sâu đồng cỏ
Những bận cha cày suốt buổi trưa
Sẫm tối đi tìm cây cổ thụ
Mờ khuya nghỉ lại phía nương dừa
Con còn nhỏ dại lo tìm kiếm
Lớn nữa lên rồi kể chuyện xưa
                    22.03.2018
              Thơ: Giang Hoa






Lời bình: Phạm Văn Niêm
Tác phẩm: ĐỢI BÌNH MINH
Tác giả: Giang Hoa
*******************************************************************************************
*
ĐỢI BÌNH MINH là một bài thơ thuộc loại thơ  8 chữ của nhà thơ BÍCH YẾN NGUYỄN nội dung diễn tả tâm trạng sầu buồn của người phụ nữ hoài vọng cố nhân với nỗi lòng thiết tha da diết nhớ mong. Lời thơ trầm buồn mượt mà sâu sắc thật hay. Mời các bạn cùng tôi đọc lại.

ĐỢI BÌNH MINH

Tôi vẫn đợi bóng hoàng hôn vây phủ.
Cả cuộc đời trôi nổi bởi niềm đau.
Chiều lặng vắng chở hoa tàn úa rũ
Níu thời gian chậm bớt nỗi lao đao.

Cũng dòng sông bến đò trôi lận đận.
Ray rứt buồn vì số phận hẩm hiu.
Màn đêm về đổ bóng tối cô liêu.
Biển vẫn mặn mang tình yêu úa nắng.

Niềm yêu thương Dã Tràng se cát trắng.
Trong mù xa nhưng mãi giấc mơ hoài.
Ngắm hoàng hôn chết lặng chốn non đoài.
Buồn ray rức trong không gian trầm mặc.

Bước lẻ loi gửi hồn vào xiết chặt.
Ôm cõi lòng qua bão tố long đong.
Tình đan nhau quyện khắc mãi trong lòng
Bình minh đến đợi thuyền về cập bến.
Thơ: Giang Hoa

Qua bao năm chờ đợi với chồng chất vây đầy trăm cay ngàn đắng để rồi những buổi chiều về khi bóng hoàng hôn buông xuống người cô phụ đứng lặng nhìn cảnh hoàng hôn mà se lòng buồn duyên tủi phận

Tôi vẫn đợi bóng hoàng hôn vây phủ.
Cả cuộc đời trôi nổi bởi niềm đau.
Chiều lặng vắng chở hoa tàn úa rủ.
Níu thời gian chậm bớt nỗi lao đao.

Bốn câu trong khổ thơ đầu này thật hay vừa tả cảnh vừa tỏ bày tâm trạng. Hai câu thực ngầm mang hai ý nghĩa: 

- Cảnh trời chiều hay cô phụ tuổi về chiều.
- Hoa úa rũ hay sắc nàng phai rũ úa?
Một so sánh ẩn ý tuyệt vời.... một cảm xúc làm xuyến xao lòng đọc giả. Thật hay!

Dòng đời biến đổi.... thời gian cũng không ngừng trôi chảy mang theo ngày tháng chở tải những niềm vui nỗi buồn... những hạnh phúc khổ đau, gian nan lận đận của cuộc đời. Ai đã cho rằng thời gian là liều thuốc quý, là phương thức giúp lãng quên đi mọi thứ. Nhưng với nàng thời gian không thể xóa mờ được dấu vết yêu thương trong trái tim của một con người còn sống mãi... thế nên cô phụ cần phải "níu" thời gian để chậm bớt nỗi lao đao.

Khổ thứ hai 4 câu kế:

Cũng dòng sông bến đò trôi lận đận
Ray rức buồn vì số phận hẩm hiu
Màn đêm về đổ bóng tối cô liêu
Biển vẫn mặn mang tình yêu úa nắng.

Ở khổ thơ này, tác giả nói đến dòng sông. Nơi đầy kỷ niệm một bến điểm hẹn hò của ngày xưa thuở ấy. Chàng và nàng đã xây mộng yêu đương qua bao tháng ngày lận đận và cách biệt xa nhau. Nay cũng tại đây... chính con sông nầy nay cũng im lặng lững lờ đưa những lao đao lận đận xuôi theo dòng định mệnh. Nàng ngẩn ngơ nhìn nước trôi mà lòng ray rức buồn trách số phận hẩm hiu, để rồi thẫn thờ cất bước trong bóng tối hoàng hôn với tâm hồn cô lẻ.

Biển thì muôn đời vẫn mặn cho dù mưa nắng. Còn cô phụ tình nồng mãi đượm thắm với thời gian bởi mộng ái say sưa. LUÔN BỀN LÒNG CHẶT DẠ TRỌN NGHĨA ĐÁ VÀNG. mặc dù nàng vì buồn mà cho là "Tình yêu úa nắng"  Phải đợi chờ trong dài lâu mòn mỏi.
Thật đáng thương và vô cùng cảm động khi tác giả  ví chuyện tình mình như Dã Tràng miệt mài se cát biển, mãi bồi đắp và vun vén cho dù thời gian làm nàng tàn phai sắc thắm.

NIỀM YÊU THƯƠNG NHƯ DÃ TRÀNG se cát trắng.
TRONG MÙ XA  nhưng mãi giấc mơ hoài'.
Ngắm hoàng hôn chết lặng chốn non đoài.
Buồn ray rức trong không  gian trầm mặc .

Đúng là : 
Ôm dạ chiếc với cô đơn bóng lẻ trong không gian trầm mặc ảo huyền se với nỗi niềm đau thổn thức bậu nào nghe. Mi đẫm lệ bởi giọt sương vào rơi nhẹ. Chiều tắt dần rồi hoàng hôn phủ xuống, bóng đêm về cô phụ vẫn lẻ loi âm thầm  độc bước  ngơ ngẩn sầu buồn lặng ngắm hướng trời Tây thở dài não nuột..

 THÔNG THƯỜNG NGƯỜI TA CẦN NÊN BUÔNG BỎ TRUỐT CẠN KHỔ ĐAU để vươn lên tiến bước. Người cô phụ ở đây lại gửi hồn xiết chặt gắn thương đau dù mình đang đứng trước cuồng phong bão vũ. Nàng muốn biến khổ đau thành hạnh phúc để nuôi hy vọng đợi chờ. Chờ đợi một BÌNH MINH RỰC SÁNG. Đó là buổi trùng hoang tái ngộ thuyền về bến ngự.

Bước lẻ loi gửi hồn xiết chặt 
Ôm cõi lòng qua bão tố long đong
Tình đan nhau quyện khắc mãi trong lòng.
BÌNH MINH ĐẾN ĐỢI THUYỀN VỀ CẬP BẾN..

Bài thơ thật hay!
Xin chân thành cảm ơn Tác giả nhà thơ BÍCH YẾN NGUYỄN " Giang Hoa "đã cho  người đọc những bài thơ thế nầy.

Phạm Văn Niêm 
15/3/2016
********************************************************************************************
********************************************************************************************

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2018






TIẾNG RU ..

Vọng vẳng sau hè tiếng võng đưa 
Ầu ơ giọng hát khẽ ru vừa 
Khi chiều mẹ cáy sâu đồng cỏ
Những bận cha cày suốt buổi trưa
Sẫm tối đi tìm cây cổ thụ
Mờ khuya nghỉ lại dưới cây dừa
Con còn nhỏ dại lo tìm kiếm
Lớn nữa lên rồi kể chuyện xưa
                    22.03.2018
              Thơ: Giang Hoa






CHÉN SẦU ..

Ly nầy chén nữa cạn cùng tôi
Lữ biệt rời nhau phải thế rồi
Bạn tiễn ta về nơi phố biển
Ai còn cảnh đợi chuyến đò khơi 
Buồn xưa thuở ước bên thuyền mộng
Hẹn cũ giờ quên phía ngõ đồi
Não nuột lòng đau đành trở gót
Men tình mượn đỡ trút sầu thôi
                   21.03.2018
               Thơ: Giang Hoa

Thứ Ba, 20 tháng 3, 2018






SẮC NHỚ !

Em về hoa gạo đỏ chưa
Lời thề thuở trước năm xưa có còn
Một thời áo trắng sắt son
Lẫn trong sắc nhớ xói mòn tim đau

Tháng hai đã úa nụ đào
Nhường hoa sắc gạo ngọt ngào đỏ rơi
Hoàng hôn đổ xuống trên đồi
Nhớ chiều một thuở ta ngồi bên nhau

Hái hoa gạo kết duyên đầu
Tình xưa vẫn đó giờ sao bẽ bàng
Hoa buồn bay khắp muôn ngàn
Cánh rơi tơi tả lệ tràn đắng cay

Xuân sang sắc hạ rơi đầy
Lẫn trong hoa gạo úa gầy bóng em
Em về nụ trổ êm đềm
Say trong hoa gạo nở rèm sắc khoe
                         21.03.2018
                   Thơ: Giang Hoa


Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2018









NHÂN NGÀY PHỤ NỮ 8 - 3

Nay ngày phụ nữ bút dòng thi
Gửi tặng tình thân thắm những gì
Ước bạn tâm hồn thêm trẻ mãi
Say niềm nghĩa ái để buồn đi
Hầu in cửa mộng nồng hương sắc
Vẫn khắc lòng xuân đẹp tuổi thì 
Chúc cả làng face tràn ngữ đẹp
Gieo nhiều ngõ hạnh ý hồng ghi
                         08.03.2018
                   Thơ: Giang Hoa

Thứ Năm, 1 tháng 3, 2018









ĐÊM THƠ NGUYÊN TIÊU

Xuân khởi sắc Lều thơ mở hội
Đêm Nguyên Tiêu lại hội tụ về 
Trăng vằng vặc dậy hồn mê
Dưới ngòi bút lộng tràn trề ý xuân 

Nhịp trống trỗi khai mừng hội ngộ
Hồn thơ xuân rạng rỡ gieo vần
Lộng câu bút phượng tựa vân 
Luận bàn áng sử vẽ trang lịch đời

Về hội ngộ sáng ngời tâm ý
Nhớ xuân xưa nhớ vị cha chung
Người thêu dệt sáng non sông
Thuyền thơ dưới ánh trăng lồng việc quân

Nung ý trí mừng xuân khai bút
Người dệt nên gấm vóc giang sơn
Ba hồi trống giục dập dồn
Giao thời khắc nhớ chữ son tô hồng

Đêm trẩy hội ta cùng nâng chén 
Bút vần thơ dệt vẹn ý Người
Chở đầy tâm huyết rạng ngời
Nửa đêm nhìn ánh trăng cười suối reo ..
                           02.03.2018
                     Thơ: Giang Hoa