Thứ Hai, 12 tháng 5, 2025

 





CHIA SẼ CÙNG TÁC GIẢ GIANG HOA TỪ BÀI THƠ “Duyên Cớ Chi

DUYÊN CỚ CHI..

Mần răng hẹn tui về chi bên nớ
Để bi chừ qua sông lỡ chuyến đò
Giận hờn chi đến nỗi trời đổ mưa
Chiều ni nhớ răng tui ưa khóc quá

Bồn chồn dạ xót xa buồn chi lạ
Nhớ người ta nhớ cả Mạ ngày xưa 
Cứ hay rày đứng ngoài nớ vắng khuya 
Lúc trăng ló khi chuông chùa vang vẳng

Nhớ chưa hỉ răng chừ người quên bẵng 
Chừ tui buồn hụt hẫng có biết khôn
Nhớ bóng xưa lòng dạ như mất hồn
Thương chi lạ chờ mong rồi mộng mị

Xưa dại khờ phải lụy chuyến đò ngang 
Chừ hụt hẫng lang thang trên phố cũ
Chân khập khễnh kéo lê về bến Ngự
Nhìn màu chiều úa rủ sắc vàng loang

Nì lạ rứa buồn hoang tàn quá đỗi
Nơi chỗ xưa nguồn cội của tình yêu 
Phượng xác xơ cảnh vật tím tiêu điều
Bèo trôi lạc ngược gió xuôi đường mộng

Bên ni bờ đứng ngóng bên tê sông 
Nơi hàng giậu Mạ trồng ngăn chia lối
Nhớ khôn hỉ .. đôi lần hai đứa dỗi
Người nhìn tui xin lỗi dù khôn sai

Chừ mần răng tui tìm ai ngỏ bày
Mô tàn nhẫn đắng cay chi lạ rứa
Ni với nớ bên tê mần răng dựa
Duyên cớ chi đã hứa khôn giữ lời
12.03.2021

Biết rất ít về Huế, lần đầu Huế níu chân nhỏ loang vệt mực tím với vài phút cùng cô bạn gái bán bún bò ở ga Huế, hai mươi mấy năm sau có nguyên một buổi tối,lang thang dọc bờ sông Hương nghe ríu rít tiếng ai thoảng trên cầu Tràng Tiền, và một ban mai tan chảy ngắm cảnh sắc mờ ảo sông Hương từ lối đi dát gỗ lim ven bờ, rồi sau đó vọng hồn vào lịch sử giữa Hoàng Thành hoang lạnh. 
Vậy thôi nhưng thích Huế vô cùng, yêu Huế vô cùng, nhớ Huế miện man, cứ như là một lời lỡ hẹn cả đời không quên. 
Rồi chiều nay cảm xúc lại trầm lắng và thầm lắng khi đọc bài thơ DUYÊN CỚ CHI của Giang Hoa. 

Mần răng hẹn tui về chi bên nớ
Để rồi chừ qua sông lỡ chuyến đò
Giận hờn chi đến nỗi trời đổ mưa
Chiều ni nhớ răng tui ưa khóc quá

Tiếng Huế không nặng như một số nơi khác của miền Trung. Tiếng Huế rất nặng tình. Cứ như người Huế chỉ luôn nói những điều mà họ đã nghĩ từ lâu rồi. Vị đằm thắm lồng vào cái thần thái điềm tĩnh mà bộc lộ cảm xúc tạo cảm giác níu chân ai. Lời trách móc, cái duyên hờn dỗi cứ mượn mưa, mượn sông, mượn đò mà giãi tỏ sao nặng chân tình chi lạ

Bồn chồn dạ xót xa buồn chi lạ
Nhớ người ta nhớ cả Mạ ngày xưa 
Cứ hay rày đứng ngoài nớ vắng khuya 
Lúc trăng ló khi chuông chùa vang vẳng

Mà cũng có chi “chi lạ” hầy. Yêu chi yêu lắm lắm, hổng hay chứ tui có xinh lắm lắm hay không nhưng người ấy thương tui như rứa, ắt hẳn yêu lắm, đáng yêu vô cùng. Sự xuất hiện của Mạ càng làm tui thêm “khuê các, đài trang” mặc cho ai (chắc là cho HẮN) cứ nhìn trăng mà họa, nghe chuông chùa mà nhớ. “Vắng” và “Khuya” càng như chất xúc tác hút hồn kẻ đợi. 

Nhớ chưa hỉ răng chừ người quên bẵng 
Chừ tui buồn hụt hẫng có biết khôn
Nhớ bóng xưa lòng dạ như mất hồn
Thương chi lạ chờ mong rồi mộng mị

Xưa dại khờ phải lụy chuyến đò ngang 
Chừ hụt hẫng lang thang trên phố cũ
Chân khập khễnh kéo lê về bến Ngự
Nhìn màu chiều úa rủ sắc vàng loang

Mấy ai yêu mà không mất hồn, mộng mị! Có ai mà yêu đo được dung lượng tình yêu, nên “Thương chi lạ” sẽ theo cuốt cơn mộng mị cuộc đời. Càng yêu càng nhớ, cơn mộng mị càng “cụ thể” trong vùng ảo ảnh tơ vương. Giống như hình ảnh của “Mạ” ở khổ thơ trước. Chỉ một “Bến Ngự” trôi vào trong dòng nhật ký yêu đương cũng đủ làm cho tác giả, ồ mà cho cả độc giả lảo đảo chân chiêu mà trôi vô thức vào dòng chảy “hồn bướm mơ tiên” thuở ấy. 

Nì lạ rứa buồn hoang tàn quá đỗi
Nơi chỗ xưa nguồn cội của tình yêu 
Phượng xác xơ cảnh vật tím tiêu điều
Bèo trôi lạc ngược gió xuôi đường mộng

Bên ni bờ đứng ngóng bên tê sông 
Nơi hàng giậu Mạ trồng ngăn chia lối
Nhớ khôn hỉ .. đôi lần hai đứa dỗi
Người nhìn tui xin lỗi dù khôn sai

Chất liêu trai của tình yêu lắm lúc không cần yếu tố thần thoại. Kẻ yêu, kẻ nhớ kẻ mộng cứ nhẹ tênh giữa đời thực mà hóa thân vào cõi xưa. Kỷ niệm rất thực từ hàng dậu “mạ ngăn” đến lời xin lỗi ngọt lừ chữ “Ninh” của “Người”. Khi viết mấy dòng này, tôi chùng cảm xúc lại và cứ tủm tỉm và thích thích từ “NGĂN” mà tác giả dành cho “Mạ” 

Chừ mần răng tui tìm ai ngỏ bày
Mô tàn nhẫn đắng cay chi lạ rứa
Ni với nớ bên tê mần răng dựa
Duyên cớ chi đã hứa khôn giữ lời

Huế trầm mặc, Huế điềm tĩnh,, Huế nặng tình chi lạ. Nhớ Huế vô cùng. 
Xuân Phong 15 / 03 / 2021 
Hình ảnh: chính của tác giả

 


 




MỘNG TƯƠNG TƯ


Chiều ni guốc mộc gõ hiên thềm 

Dáng nhỏ kia rồi có phải em

Dõi mắt ngây nhìn người xa nhớ 

Làm tui ngơ ngẩn núp sau rèm


Nhớ lắm người ơi người có nhớ 

Ngày xưa hai đứa bước chung đường 

Dưới mưa tà áo bay trong gió

Áo tím phượng hồng nhớ dáng thương 


Quốc học còn đây Đồng khánh đó!

Mà răng nhớ quá thuở đôi mình 

Tan trường cứ lén nhìn qua nớ

Em nhoẻn miệng cười điệu rất xinh


Chiều về sánh bước dạo sông Hương 

Mái đẩy ai hò nghe thắm thiết

Giọng Huế cô thôn lời rất lạ

Ru từng nét mộng nét yêu thương 


Bi chừ dáng nớ in tiềm thức

Rớt giọt thầm thương đến bây giờ 

Tiếng gõ vô hồn nghe rối dạ

Răng mà cứ tưởng chết trong mơ

                       12.05.2021

                    Thơ: Giang Hoa

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2025

LẠC GIỮA HOÀNG HÔN 


Chiều buông đứng tựa bên thềm 

Ngoài kia chiếc lá im lìm chẳng rơi 

Bỗng đâu vó ngựa trên đồi 

Vỡ không gian nhỏ bùi ngùi nhớ ai


Bóng người trải ngược hướng tây

Sương mờ phủ trắng theo mây cuốn chiều 

Ngậm ngùi nhớ thuở vào yêu 

Vườn loan hai đứa ngâm kiều họa thơ 


Thế rồi từ ấy mịt mờ 

Người đi để lại vần thơ nửa chừng 

Hồn tôi một nửa theo cùng 

Nửa kia đã hóa lạnh lùng từ lâu


Ai về nhắc lại thuở đầu 

Cho mi ngấn lệ mạch sầu tuôn rơi

Cung tơ khó gở rối bời 

Nếu duyên không nợ người ơi đừng về


Cung đàn réo rắt sầu bi

Cung thương gói gọn có khi nhẹ lòng 

Trời đang lạnh đã vào đông 

Đêm nay ai đốt lửa nồng cho ai ..

                           12.04.2025

                       Thơ: Giang Hoa 


Tạo hình Miên Hanh 


Thứ Năm, 10 tháng 4, 2025

 DỆT LẠI DUYÊN XƯA


Kỳ lạ quá sao anh không về nữa 

Chốn quê nhà em biết tựa vào ai

Bao năm rồi hạ mãn đến thu khai

Vẫn biền biệt lệ u hoài sướt mướt 


Ở nơi ấy có gì vui hơn trước 

Từ khi người rẽ bước bến đò ngang 

Lòng em buồn những đêm thức võ vàng 

Cô phòng vắng trở trăn bao niềm nỗi 


Bên khung cửa thời gian buồn qua vội 

Kéo bức rèm chới với bóng trăng rơi 

Đêm vô tình phủ tím tận chân trời 

Màu sương trắng - trắng ngời nơi xứ lạ


Anh đâu biết trăng buồn trôi muôn ngả

Lệ đong đầy bức họa vẽ tranh xưa 

Tình của mình mãi đẹp tựa vầng thơ 

Từng nét bút mộng mơ thuyền về bến 


Chúng mình dệt lại vần thơ lỡ hẹn 

Dẫu duyên tình chưa vẹn nghĩa ái ân 

Kết đường tơ óng ánh bóng trăng ngần 

Anh về lại bao băn khoăn gói gọn 


Đặt niềm tin đã vốn có trong em 

Về anh nhé bên cửa rèm trăng sáng 

Chuyện xưa cũ ta khép vào dĩ vãng 

Tô mộng tình rạng rỡ giữa ngày xuân                         

                    Thơ: Giang Hoa


LỜI BÌNH:

Phạm Niêm




(Hoài vọng hoan trùng dệt lại duyên xưa.)


Một bài thơ tuyệt vời qua nét bút điêu luyện và sắc nét của nhà thơ Giang Hoa Nguyễn Bích Yến 

-----


Qua mấy lượt thu về, bao mùa lá rụng.Hạ úa thương sầu, thu buồn héo dạ.

Em đã mỏi mòn vọng ngóng chờ mong mà người xưa không trở lại,  

Cố nhân biệt bóng tăm hình. Hồng nhan mắt mờ lệ đẫm. Người cô phụ tự nhủ lạ kỳ. Có lẽ nào chàng lãng quên hay đem lòng phụ rẫy :

Ta hãy nghe tác giả nói một cách hết sức tự nhiên như sau:


" Kỳ lạ quá sao anh không về nữa.

Chốn quê nhà em biết tựa vào ai.

Bao năm rồi hạ mãn đến thu khai.

Vẫn biền biệt lệ u hoài sướt mướt."


Và nàng nhủ mây nhắn gió đến chàng rằng ở phương trời xa kia có gì vui hơn buổi trước, lúc ta bên nhau ân nồng ái đậm, rồi nàng tỏ bày tâm sự với chàng:

"Từ khi anh cất bước ra đi là em đã bơ vơ với tháng ngày cô quạnh, vàng võ thức canh thâu, khi phòng loan lẻ loi buốt lạnh.


" Ở nơi ấy có gì vui hơn trước.

Từ khi người rẽ bước bến đò ngang.

Lòng em buồn những đêm thức võ vàng.

Cô phòng vắng trở trăn bao niềm nỗi.

Bên khung cửa thời gian buồn qua vội.

Kéo bức rèm bối rối bóng trăng rơi.

Đêm vô tình phủ kín tận chân trời.

Mầu sương trắng  _ trắng ngời nơi xứ lạ."


Một khổ thơ tuyệt vời, bút hay với những ngôn từ sắc nét , tượng hình:

 - Rèm bối rối bóng trăng rơi.

( rèm bối rối hay chính nàng bối rối khi ánh trăng vàng võ lọt chốn khuê phòng?)

 - Đêm vô tình phủ tím  chân trời.

( Hay tím tận tâm hồn nàng,  một màu tím tái tê... gan bầm ruột nát . Tím vô vọng phủ dày tâm não)

Rồi:

- Màu sương trắng - trắng ngời nơi xứ lạ.

( Màu sương trắng  không những nhuộm trắng nơi đây mà còn phủ dày tới chân trời xứ lạ. Một sắc trắng tang thương của biệt ly, đau buồn và khổ lụy?)

Đủ cho ta hiểu tâm hồn cô phụ buồn bã đau đớn đến mức độ nào rồi qua ánh mắt , cái nhìn trong những đêm dài trăn trở.


Lời thơ thật não nùng mà hay quá!..

Và còn tuyệt vời hơn ở mỗi khổ thơ sau.


"Anh đâu biết trăng buồn trôi muôn ngã.

Lệ đong đầy bức họa vẽ tranh xưa.

Tình chúng mình mãi đẹp tựa vần thơ.

Từng nét bút mộng mơ thuyền về bến."


**Mượn cảnh vật tả nội tâm. Đúng là tuyệt diệu: Trăng buồn trôi muôn ngã.ý nói nàng buồn mà trăng cũng buồn và cả hai đồng cảm cùng đưa nỗi buồn lan tỏa muôn nơi.

Hỏi rằng anh ơi... ơi có thấu.?


**Lệ đong đầy bức họa vẽ tranh xưa.

- Bức tranh ảnh tình yêu tươi màu sắc nét hai đứa chung kề nay dẫu bị nhạt nhòa vi lệ em tuôn đổ.,nhưng em mãi ngắm nhìn và cố giữ...

.. vì  mãi muốn cho tình đẹp tựa vần thơ nên luôn dưỡng nuôi niềm hy vọng đợi buổi hoan trùng.


Ý lời hay quá ...


Cuối cùng tác giả kết thúc bài thơ với tấm lòng  an lạc hoan hỷ đợi chờ trong niềm tin sẵn có nàng mở rộng vòng tay đón đợi người về :


" Về anh nhé chuyện xưa mình khép lại.

Tô mộng tình rạng rỡ, giữa ngày xuân."


Bài thơ trên cả tuyệt vời ,!.. Xin chúc mừng tác giả.


Phạm Niêm.

Trà Vinh 30/7/2023                          

 

Thứ Ba, 19 tháng 11, 2024



BUÔNG LƯỚI


Buông tà thả lưới ngược chiều sông 

Gió đẩy đò nghiêng kẹt ngõ đồng 

Giỡn mặt hồ trăng đùa trêu sóng biển 

Xuôi thuyền cá ghẹ ở bờ đông 

Hoàng hôn ẩn dạng ngang đầu núi 

Bữa hạ sầu ai phía nẻo bồng 

Đậu giữa ven triền ra hướng đảo 

Giông gầm chỉ sợ có về không

                        18.11.2020

                    Thơ: Giang Hoa




Thứ Tư, 11 tháng 5, 2022

Bình thơ





Chia sẻ cùng tác giả Giang Hoa bài thơ DUYÊN CỚ CHI

DUYÊN CỚ CHI..

Mần răng tôi về chi bên nớ.

Để rồi chừ qua sông lỡ chuyến đò

Giận hờn chi đến nỗi trời đổ mưa

Chiều ni nhớ răng tui ưa khóc quá


Bồn chồn dạ xót xa buồn chi lạ

Nhớ người ta nhớ cả Mạ ngày xưa 

Cứ hay rày đứng ngoài nớ vắng khuya 

Lúc trăng ló khi chuông chùa vang vẳng


Nhớ chưa hỉ răng chừ người quên bẵng 

Chừ tui buồn hụt hẫng có biết khôn

Nhớ bóng xưa lòng dạ như mất hồn

Thương chi lạ chờ mong rồi mộng mị


Xưa dại khờ phải lụy chuyến đò ngang 

Chừ hụt hẫng lang thang trên phố cũ

Chân khập khễnh kéo lê về bến Ngự

Nhìn màu chiều úa rủ sắc vàng loang


Nì lạ rứa buồn hoang tàn quá đỗi

Nơi chỗ xưa nguồn cội của tình yêu 

Phượng xác xơ cảnh vật tím tiêu điều

Bèo trôi lạc ngược gió xuôi đường mộng


Bên ni bờ đứng ngóng bên tê sông 

Nơi hàng giậu Mạ trồng ngăn chia lối

Nhớ khôn hỉ .. đôi lần hai đứa dỗi

Người nhìn tui xin lỗi dù khôn sai


Chừ mần răng tui tìm ai ngỏ bày

Mô tàn nhẫn đắng cay chi lạ rứa

Ni với nớ bên tê mần răng dựa

Duyên cớ chi đã hứa khôn giữ lời

12.03.2021


Biết rất ít về Huế, lần đầu Huế níu chân nhỏ loang vệt mực tím với vài phút cùng cô bạn gái bán bún bò ở ga Huế, hai mươi mấy năm sau có nguyên một buổi tối,lang thang dọc bờ sông Hương nghe ríu rít tiếng ai thoảng trên cầu Tràng Tiền, và một ban mai tan chảy ngắm cảnh sắc mờ ảo sông Hương từ lối đi dát gỗ lim ven bờ, rồi sau đó vọng hồn vào lịch sử giữa Hoàng Thành hoang lạnh. 

Vậy thôi nhưng thích Huế vô cùng, yêu Huế vô cùng, nhớ Huế miện man, cứ như là một lời lỡ hẹn cả đời không quên. 

Rồi chiều nay cảm xúc lại trầm lắng và thầm lắng khi đọc bài thơ DUYÊN CỚ CHI của Giang Hoa. 


Mần răng hẹn tui về chi bên nớ

Để rồi chừ qua sông lỡ chuyến đò

Giận hờn chi đến nỗi trời đổ mưa

Chiều ni nhớ răng tui ưa khóc quá


Tiếng Huế không nặng như một số nơi khác của miền Trung. Tiếng Huế rất nặng tình. Cứ như người Huế chỉ luôn nói những điều mà họ đã nghĩ từ lâu rồi. Vị đằm thắm lồng vào cái thần thái điềm tĩnh mà bộc lộ cảm xúc tạo cảm giác níu chân ai. Lời trách móc, cái duyên hờn dỗi cứ mượn mưa, mượn sông, mượn đò mà giãi tỏ sao nặng chân tình chi lạ


Bồn chồn dạ xót xa buồn chi lạ

Nhớ người ta nhớ cả Mạ ngày xưa 

Cứ hay rày đứng ngoài nớ vắng khuya 

Lúc trăng ló khi chuông chùa vang vẳng


Mà cũng có chi “chi lạ” hầy. Yêu chi yêu lắm lắm, hổng hay chứ tui có xinh lắm lắm hay không nhưng người ấy thương tui như rứa, ắt hẳn yêu lắm, đáng yêu vô cùng. Sự xuất hiện của Mạ càng làm tui thêm “khuê các, đài trang” mặc cho ai (chắc là cho HẮN) cứ nhìn trăng mà họa, nghe chuông chùa mà nhớ. “Vắng” và “Khuya” càng như chất xúc tác hút hồn kẻ đợi. 


Nhớ chưa hỉ răng chừ người quên bẵng 

Chừ tui buồn hụt hẫng có biết khôn

Nhớ bóng xưa lòng dạ như mất hồn

Thương chi lạ chờ mong rồi mộng mị


Xưa dại khờ phải lụy chuyến đò ngang 

Chừ hụt hẫng lang thang trên phố cũ

Chân khập khễnh kéo lê về bến Ngự

Nhìn màu chiều úa rủ sắc vàng loang


Mấy ai yêu mà không mất hồn, mộng mị! Có ai mà yêu đo được dung lượng tình yêu, nên “Thương chi lạ” sẽ theo cuốt cơn mộng mị cuộc đời. Càng yêu càng nhớ, cơn mộng mị càng “cụ thể” trong vùng ảo ảnh tơ vương. Giống như hình ảnh của “Mạ” ở khổ thơ trước. Chỉ một “Bến Ngự” trôi vào trong dòng nhật ký yêu đương cũng đủ làm cho tác giả, ồ mà cho cả độc giả lảo đảo chân chiêu mà trôi vô thức vào dòng chảy “hồn bướm mơ tiên” thuở ấy. 


Nì lạ rứa buồn hoang tàn quá đỗi

Nơi chỗ xưa nguồn cội của tình yêu 

Phượng xác xơ cảnh vật tím tiêu điều

Bèo trôi lạc ngược gió xuôi đường mộng


Bên ni bờ đứng ngóng bên tê sông 

Nơi hàng giậu Mạ trồng ngăn chia lối

Nhớ khôn hỉ .. đôi lần hai đứa dỗi

Người nhìn tui xin lỗi dù khôn sai


Chất liêu trai của tình yêu lắm lúc không cần yếu tố thần thoại. Kẻ yêu, kẻ nhớ kẻ mộng cứ nhẹ tênh giữa đời thực mà hóa thân vào cõi xưa. Kỷ niệm rất thực từ hàng dậu “mạ ngăn” đến lời xin lỗi ngọt lừ chữ “Ninh” của “Người”. Khi viết mấy dòng này, tôi chùng cảm xúc lại và cứ tủm tỉm và thích thích từ “NGĂN” mà tác giả dành cho “Mạ” 


Chừ mần răng tui tìm ai ngỏ bày

Mô tàn nhẫn đắng cay chi lạ rứa

Ni với nớ bên tê mần răng dựa

Duyên cớ chi đã hứa khôn giữ lời


Huế trầm mặc, Huế điềm tĩnh,, Huế nặng tình chi lạ. Nhớ Huế vô cùng. 

Xuân Phong 15 / 03 / 2021 

Ảnh: Sưu tầm từ trang Hội người yêu Huế. Cảm ơn tác giả

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2022


BÀI THƠ: 

SÀI GÒN CÓ LẠNH KHÔNG ANH. 


                    -----"-----


Anh có còn nhớ hay không mùa đông xứ lạ, Giờ trời đã sang đông trở lạnh,


Em vừa bút xong mực cũng vừa khô ... nhìn qua song cửa sổ Phố Hội An mây trời khô lạnh viết gửi về anh với tất cả nỗi lòng của ngày xưa ấy, chuyện tình cảm nồng nàn, sâu kín mà em ôm ấp tự bấy lâu với bao vạn niềm tâm sự mượn dòng thơ trải hết nỗi lòng đến người xa xưa..

" SÀI GÒN CÓ LẠNH KHÔNG ANH."

Sài Gòn mùa nầy lạnh không anh.

Gió thổi từ đâu nghiêng ngả mành.

Khoác áo phong sương chiều xuống phố

Mà nghe sắc úa cả trời xanh.


Xưa nhớ trên cầu qua lối nhỏ.

Sau xe úp mặt ngả nghiêng dài.

Đường chênh ngược gió xe quay chậm.

Tựa mặt vào lưng lệ mắt cay.


Tìm hơi nồng của hương ngày ấy.

Mới thấm đông này lạnh buốt thâu.

Anh bảo Sài Gòn không có lạnh.

Sao nghe gió hát ở tầng cao.


Chân gầy guốc mộc đi trên phố.

Lá của me vàng phủ kín chân.

Anh bảo sông Sài Gòn chẳng gió.

Nhìn đông lòng có chút bâng khuâng.


Trời chiều mây xuống xuyên kẽ lá.

Một chút nắng hồng đổ xuống sông.

Ghế đá khi xưa người đã vắng.

Trên cao chót vót tiếng chim non.


Ai bảo Sài Gòn không có gió.

Mưa chiều xối xả suốt mùa đông.


Thơ : Giang Hoa- Nguyễn Bích Yến

------------


LỜI BÌNH:

( Bài thơ hay tuyệt vời!)

-------

Phố Hội bây trời đã vào đông ... gió hắt hiu se lạnh, mây chiều dập dìu bay trên tầng không cao rộng .

Con Phố buồn vì trải qua bao lần dịch dã. Đường vắng thưa chẳng một bóng người khiến lòng người càng thêm cô quạnh ..  


Trong nỗi lòng bâng khuâng xao xuyến, trước cảnh chiều buồn, em chạnh lòng cảm nhớ về anh. .. nhớ Sài Gòn những ngày ấy  .... em hoài thương về kỉ niệm . 

Bao nhiêu ký ức quay trở về ,tất cả như còn đây vẫn ẩn hiện trong em. 

Em thương thật nhiều và nhớ nhung vô hạn.  

Nên tự chất vấn lòng mình..


"Sài Gòn mùa này lạnh không anh.

Gió thổi từ đâu nghiêng ngả mành.

Khoác áo phong sương chiều xuống phố.

Mà nghe sắc úa cả trời xanh."


Vẫn trong em một vùng trời kỉ niệm của thời trai mơ, gái mộng đang tuổi xuân thì mà em đã nhởn nhơ trong tà áo trắng ,cắp sách đến trường.

Buổi ấy chúng mình yêu nhau, tung tăng trên những lối mòn qua công viên mỗi chiều tan học, ngồi uống cà phê, rồi đèo nhau trên chiếc xe đạp cút kít qua các nẻo đường.

Con ngựa sắt ấy lượn vòng quanh khắp phố, vượt dốc cầu cao  ...chênh chao gập ghềnh sỏi đá. Ngồi sau lưng tựa vado anh mà miệng luôn cứ hỏi : anh có mệt lắm không, trong khi vạt áo sau lưng thấm đẫm mồ hôi. Sự cảm thương dâng trào lẫn niềm yêu vô bờ bến, cảm động tựa đầu vào lưng anh mặc tình để cho giọt nước mắt hoen mi


"Tìm hơi nồng của hương ngày ấy .

Mới thấm đông này lạnh buốt thâu.

Anh bảo Sài Gòn không có lạnh.

Sao nghe gió hát ở tầng cao."


Anh nói rằng Sài Gòn đông không lạnh em chẳng tin đâu, bởi lòng em buốt giá khi đông về thiếu vắng anh....thiếu vòng tay nồng ấm. Em se dạ héo lòng , khi gió chuyển mùa sương quyện tầng không, réo rắt lời than cảm nhớ!

Vậy mà Anh vô tình chẳng chút bâng khuâng khi đông chiều khói đọng. 

Anh không xao xuyến lòng khi một mình lẻ bóng,

Anh không thấy nhói đau khi dòng sông gợn sóng. 

Anh nào để ý khi chiếc lá me rơi. 

Anh không nghe con sông thổn thức buồn 

Anh không thấy dấu chân bước rã rời trên khắp con phố.

Ngược lại , ngày đó!


" Chân gầy guốc mộc đi trên phố.

Lá của me vàng phủ kín chân...

Anh bảo Sông Sài Gòn chẳng gió.

Nhìn đông lòng có chút bâng khuâng."


Nhớ không Anh... Nhớ những năm tháng Sài gòn đong ngập đầy bao nhiêu hồi ức để rồi một ngày con thuyền rẽ sóng bước sang ngang, trời mây như phủ một màu đen huyễn hoặc ..


Sài Gòn trong em với niềm thương nhớ ngút ngàn và nỗi thương buồn da diết.

Thành phố cổ buồn không có anh bên cạnh cho Em cảm nhận sự trống trải mênh mông rồi chiều nay lúc tà dương ngã bóng , nắng xuyên cành lọt lá ... .Mây xuống chân trời, ráng hồng sầu le lói .

Tưởng đến công viên trống lặng, ghế đá thiếu kẻ ngồi. Trên cành chim thôi hót...

Một nỗi buồn vô hạn --


Sài Gòn trong em, một giấc mộng u hoài ...khắc hằn theo năm tháng và anh đừng nói với em Sài gòn không có lạnh không có sương rơi mỗi đêm về...


 "Ai bảo Sài Gòn không có gió.

Mưa chiều xối xả suốt mùa đông"


* Bài thơ đã chạm vào lòng người đọc một nỗi buồn man mác, một nỗi trách hờn nhè nhẹ đã cho Phạm Niêm cảm xúc bình qua bài thơ "Sài gòn có lạnh không anh"


Phạm văn Niêm

(Trà Vinh 19/3/2022.)